Giang Mộ Hành từng nghe Trần Phong hỏi hắn rằng, trong những năm ấy hắn đã bao giờ sụp đổ chưa. Lúc đó hắn không trả lời, nét mặt thờ ơ. 
Hắn đã từng sụp đổ, chỉ có một lần. 
Chính là tối hôm gặp được Yến Hảo. 
. 
Đó là ngày 12 tháng 7 năm 2005, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen suốt cả sáng, nhưng lần lữa mãi chẳng thấy mưa đổ xuống. 
Đến buổi tối, bầu không khí cứ như bị lửa thiêu, nóng vô cùng, khi hít thở phổi ngộp đến hoảng loạn. 
Giang Mộ Hành chưa ăn gì trong nguyên một ngày ròng rã nên bị tụt huyết áp. Hắn bước đi yếu ớt để xe đạp bên tường, khó chịu ngồi xổm dưới gầm cầu, cơ thể rướm đầy mồ hôi lạnh giần giật liên hồi, sắc mặt tái nhợt. 
Để trả nợ, lần này mẹ muốn bán đi một quả thận, hắn phát hiện kịp thời nên lén lút ngăn cản, nhưng lần sau thì sao? 
Lần sau bà ấy còn muốn làm gì? 
Hắn còn có thể phát hiện không? Nếu không thể, sẽ như thế nào? 
Giang Mộ Hành còng tấm lưng gầy nhom, hốc mắt đỏ như máu, nước mắt im lặng chảy xuống, thấm ướt đầy mặt. 
Ban đầu hắn chỉ nghiến chặt răng, tiếng nghẹn ngào cuộn trào trong cổ họng, cố gắng đè nén. Sau đó tâm trạng dần sụp đổ, hắn gào khóc một cách đau đớn. 
Không biết nên đi tiếp thế nào. 
Cuộc đời của hắn còn chưa bắt đầu, nhưng đã trở nên tối tăm mịt mù, không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy ánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-dung-dan/2465758/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.