Hơn bảy giờ tối, trong phòng tự học toàn người với người. 
Sinh viên mới ngành toán ngoại trừ một người bị bệnh xin nghỉ phép thì đều ở đây cả. Chung quanh chỉ có tiếng ngòi bút cọ trang giấy vang sột soạt, bầu không khí không thua gì lớp tự học buổi tối của khối 12. 
Yến Hảo gục xuống bàn, mặt đè lên quyển vở lăn qua lăn lại. 
Giang Mộ Hành đặt bút xuống, tay bóp eo cậu một cái. 
Yến Hảo run lên, suýt nữa thở thành tiếng. Cậu vừa quan sát những người khác, vừa đặt tay trên đùi Giang Mộ Hành. 
Hô hấp Giang Mộ Hành hơi ngừng lại. 
Đúng lúc này, Từ Mậu ở đằng trước cầm sách ngoái đầu, nhờ Giang Mộ Hành chỉ một bài. 
Yến Hảo không rút tay về, vẫn búng bông trên đùi Giang Mộ Hành. 
Giang Mộ Hành nghiêm mặt viết trình tự giải toán. 
Từ Mậu đang tập trung tinh thần nhìn, phát hiện Giang Mộ Hành bất chợt dừng bút, cậu ta cứ tưởng hắn không giải nổi nữa, ngẩng đầu lại thấy sắc mặt hắn kỳ quái. 
Yến Hảo thò đầu nhìn bài Giang Mộ Hành đã giải một nửa: "Câu này ai mà biết." 
Từ Mậu là một chàng trai mới mười chín tuổi, nhưng đầu đã sắp sửa trọc, cậu ta túm mái tóc thưa thớt: "Giang Mộ Hành có thể giải mà." 
Yến Hảo quay đầu nhìn Giang Mộ Hành: "Làm được không?" 
Bắp thịt toàn thân Giang Mộ Hành đột ngột căng cứng. 
Từ Mậu không phát hiện gì bất thường, cậu ta cười khổ nói cả tuần nay lên lớp đều mất hồn, sắp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-dung-dan/2465756/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.