Yến Hảo hơi hốt hoảng: "Lớp trưởng, cậu nói cậu cổ vũ tớ sao?" 
Giang Mộ Hành: "Ừ." 
Yến Hảo nghe tiếng pháo hoa nở rộ bên tai, cậu ngẩng đầu lên: "Vậy..." 
Thình lình đối mặt với Giang Mộ Hành làm suy nghĩ của Yến Hảo bị đứt đoạn, cậu quên mất mình định nói gì rồi. 
Giang Mộ Hành thản nhiên rũ mắt nhìn sang, lông mi của anh dài và dày, con ngươi đen thẳm như ẩn chứa vực sâu đáy biển. 
Biết là nguy hiểm nhưng lại kích thích người ta muốn liều lĩnh đắm chìm, lục lọi thực ảo. 
Da đầu Yến Hảo tê rần muốn bùng nổ, cơn tê dại mất tự chủ xông ra sau gáy rồi khuếch tán sau lưng, cậu gãi gãi cổ: "Chúng ta ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi." 
Giang Mộ Hành bưng ly nước ngọt uống mấy ngụm. 
Yến Hảo dõi theo yết hầu lăn lên xuống của anh, bản thân cũng làm theo. 
"Chẳng phải nói ăn cơm sao?" Giang Mộ Hành liếc nhìn cậu: "Nhìn lớp trưởng đủ no rồi à?" 
"..." 
Yến Hảo hoàn hồn, cậu kéo đuôi tóc che lỗ tai ửng hồng của mình đi, giữ bình tĩnh đáp: "Lớp trưởng này, tớ chỉ đang nghĩ hầu kết của cậu... Ừm... Trông rõ hơn của tớ nhiều." 
Giang Mộ Hành đặt ly xuống: "Cậu dậy thì trễ." 
"... Không phải chứ." Yến Hảo mạnh miệng: "Chỗ cần dậy thì thì tớ đều dậy thì rất tốt." 
Giang Mộ Hành gắp một đũa rau: "Cậu nói phải." 
Điệu bộ của người lớn đối xử với con nít. 
"..." 
Yến Hảo nhìn băng gạc trên thái dương của Giang Mộ Hành, cậu nhớ đến bức ảnh máu me đầm đìa trên Baidu, rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/400530/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.