Yến Hảo chơi Liên quân trận ba đấu ba với Dương Tùng, chơi một hồi rồi bỏ yên đó, mở điện thoại ra xem thì trông thấy thông báo đã được chấp nhận lời kết bạn thì ngây ra như phỗng. 
Dương Tùng gõ phím lạch cạch hỏi: "Không bật YY được à?" 
Yến Hảo không cựa quậy. 
"Được rồi, không cần bật, Đại Điêu nói tai nghe của cậu ta bị hư rồi, hai bọn tôi đang ngồi cạnh nhau cũng không cần mở." 
Dương Tùng gọi: "Tiểu Hảo, vào đi." 
Yến Hảo vẫn không rục rịch. 
Dương Tùng lại gọi: "Anh Hảo?" 
Yến Hảo buông con chuột ra, siết chặt điện thoại: "Không chơi nữa." 
Dương Tùng quay phắt đầu: "Đùa gì thế? Giỡn mặt tôi hả?" 
Yến Hảo nhìn khung chat lớp trưởng hiu quạnh, gương mặt thì bình tĩnh mà lòng thì dậy sóng: "Ông kéo người khác bù chỗ tôi đi." 
Dương Tùng trợn trắng mắt: "Lôi kéo T mạnh nào có dễ đâu?" 
Yến Hảo nhìn hệ thống tự đẩy tin nhắn "Hai người đã là bạn tốt, hãy trò chuyện!" rất lâu, mà khung nhắn tin vẫn yên ắng như cũ, Giang Mộ Hành không nhắn gì cả. 
Dương Tùng sán tới, Yến Hảo cất điện thoại vào túi: "T bình thường là được rồi, ông và Đại Ngậm đã chơi mấy mùa giải rồi còn sợ gì chứ." 
"Dóc tổ, không có ông tôi thấy nguy hiểm lắm, tôi còn không biết kéo ai đây." Dương Tùng om sòm đẩy bàn phím lên trước, vắt chéo chân: "Ông bỏ mặc tôi, mẹ nó tôi khóc cho ông xem." 
Yến Hảo chẳng thèm ngước mắt: "Khóc đi." 
Dương Tùng: "..." 
"Đệt, vào đi, ông nhanh cái tay lên, chờ ông đó." 
Yến Hảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/400529/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.