Yến Hảo chống hai tay đứng dậy, chân trái cậu tê rần như có cả hàng sâu bọ đang bò khắp chân. 
Dưới mí mắt của Giang Mộ Hành là mái tóc của cậu: "Sao cậu không về lớp?" 
Yến Hảo vừa nhìn chằm chằm dưới đất vừa gượng cười: "Vì tớ mà cậu bị thầy gọi lại nói chuyện, sao tớ có thể mặt dày đi về lớp." 
Giang Mộ Hành trầm giọng: "Ngẩng đầu lên rồi nói." 
Yến Hảo không nghe lời Giang Mộ Hành, cậu cúi đầu ngày càng thấp hơn, sắp khóc rồi. Chủ nhiệm cần lời giải thích mà cậu không muốn tiết lộ chuyện Giang Mộ Hành, cậu biết áp lực năm lớp mười hai rất lớn, nếu chủ nhiệm biết sự thật thì chắc chắn thầy sẽ không đồng ý cho Giang Mộ Hành dạy kèm cậu. 
Tất cả những người xếp hạng cao trong lớp, khi họ được Giang Mộ Hành dạy kèm riêng, hiệu quả sẽ vượt xa cậu. 
Một học sinh kém cỏi không xứng được hưởng những điều kiện lóa mắt này. Nhưng cậu muốn Giang Mộ Hành tiếp tục dạy cậu. 
Cảm giác cả tình yêu và việc học đều đang bước tới đích là một phép màu tuyệt vời mà trước đây cậu không dám nghĩ đến. Cậu đã được ban cho phép màu này rồi, liệu cậu có giữ nó được mãi không? 
Yến Hảo thở gấp hơn, hốc mắt đỏ bừng, trước khi mất khống chế, cậu xoay người đi ra khỏi chỗ rẽ, sải bước dài, bả vai gầy hơi run. 
Yến Hảo không nói gì, đến khi đứng cách Giang Mộ Hành một khoảng cậu mới cất giọng khàn khàn. 
"Lớp trưởng, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920082/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.