Ngày đầu tiên của năm cuối cấp ba, Yến Hảo hoàn thành tâm nguyện được trực nhật với Giang Mộ Hành, trên đường về nhà cậu vẫn còn lâng lâng, suýt thì đạp xe xuống cống. 
Giang Mộ Hành chống một chân xuống đất, nhướng mày: "Đạp xe mà cậu cũng mất tập trung được?" 
Yến Hảo nói dối không chớp mắt: "Tớ đâu có." 
Giang Mộ Hành nghiêm giọng hỏi: "Thế vừa rồi cậu làm gì? Trôi dạt à?" 
Yến Hảo cúi đầu. 
Sắc mặt Giang Mộ Hành lạnh lẽo: "Đang đạp xe mà cậu nghĩ tới cái gì đấy?" 
Yến Hảo nhịn không được thầm rầm rì: "Nghĩ tới cậu đó." 
Nói rồi cậu sợ đến mức ghì chặt ghi-đông, vừa thấp thỏm vừa tự an ủi trên đường nhiều xe, tạp âm hỗn độn nên chắc chắn Giang Mộ Hành sẽ không nghe thấy. 
Yến Hảo đợi mãi không thấy Giang Mộ Hành phản ứng, cậu dè dặt trộm nhìn anh qua tóc mái. 
Giang Mộ Hành khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau mới cất giọng đỡ gắt gỏng hơn: "Đây là đường xá chứ không phải phòng khách trong nhà, xe cộ lui tới, cậu không thể chờ về nhà rồi nghĩ sao? Mất nhiều thời gian quá à?" 
Yến Hảo uất ức mím môi. 
Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Tôi có nói gì sai không?" 
"Không sai không sai" Yến Hảo buột miệng: "Lớp trưởng luôn đúng, cậu nói gì cũng đúng." 
Giang Mộ Hành: "..." 
"Vậy cậu có đạp xe đàng hoàng được không?" 
Yến Hảo lầu bầu: "Được." 
Giang Mộ Hành nhấc bàn chân đang chống dưới đất lên, đặt lên bàn đạp, đạp xe xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920078/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.