Dương Tùng ở lại nhà Yến Hảo từ sáng đến tối rồi ba người ra ngoài ăn tôm hùm đất. Yến Hảo cầm một xấp găng tay dùng một lần, tách từng cái ra để qua một bên.
"Tôi không đeo." Dương Tùng nói: "Đeo vào khó chịu."
Yến Hảo buột miệng: "Ông nghĩ đây là T à?"
Dứt lời chưa đến hai giây, cậu lập tức ghé vào tai Giang Mộ Hành đang nhíu mày nói: "Chỉ là phép ẩn dụ thôi."
Dương Tùng lớn tiếng chậc chậc chậc.
Yến Hảo không màng để ý, cậu đưa cho Giang Mộ Hành hai chiếc găng tay: "Dù đeo vẫn bị dính dầu mỡ nhưng đỡ hơn là không đeo."
Giang Mộ Hành nói: "Ngồi sát lại đây."
Yến Hảo lập tức chuyển ghế tới bên cạnh anh.
Thấy cảnh này, khóe mắt Dương Tùng giật mạnh.
Trên bàn có hai dĩa tôm hùm đất lớn màu đỏ rực, dĩa bột tỏi và sốt Mala, kích thước con nào cũng cực kỳ động lòng. Yến Hảo khều sốt Mala trong dĩa.
Dương Tùng thoáng thấy gì đó: "Tiểu Hảo, trên đồ ông dán gì đấy?"
Yến Hảo cầm tôm hùm: "Miếng đuổi muỗi."
Dương Tùng nghe không rõ: "Cái gì?"
Yến Hảo bóc đầu tôm: "Đuổi muỗi."
Dương Tùng trợn tròn mắt, tên này thành bạn nhỏ thật rồi.
Yến Hảo ăn tôm không ăn đầu, không biết dùng kẹp nên chỉ ăn ít thịt ở đuôi.
Trước đây Dương Tùng đều dùng kìm bấm cho cậu nên bây giờ cậu ta cũng lấy kìm thành thói, kết quả là một bàn tay duỗi tới cướp mất công việc của cậu ta giữa chừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920003/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.