Giang Mộ Hành không trả lời câu Yến Hảo hỏi mà tiếp tục bước đi như bình thường, khuôn mặt vô cảm không có bất kỳ dao động nào, nhưng vừa bước vào cửa anh liền dồn cậu vào tường, ghì chặt eo cậu, cúi đầu day cắn đôi môi mềm. 
Anh dùng sức rất mạnh. 
Vị ngọt tanh nhanh chóng lan ra từ môi Yến Hảo, nó cùng với hơi thở Giang Mộ Hành thô bạo nghiền nát cậu. Kết quả việc Yến Hảo ghẹo anh đã ghiền là đánh tan sự kiềm chế của anh. 
Người càng lý trí, khi mất khống chế càng đáng sợ như cuồng phong gió táp vừa nhanh vừa độc, không cho người ta thời gian để thở, chẳng khác gì kẻ điên. 
Nửa đêm Yến Hảo mê man ngủ mơ mình với Giang Mộ Hành đang đi dạo phố thì cậu mắc tè, tìm xung quanh cuối cùng cũng thấy phòng vệ sinh, chuẩn bị cởi cúc quần xả nước thì cậu bừng tỉnh giấc. 
Giang Mộ Hành vỗ nhẹ tấm lưng Yến Hảo ướt mồ hôi liên tục phập phồng: "Sao thế?" 
Yến Hảo thở hổn hển, cổ họng khô khốc nói không thành lời, chỉ mới vài giây trước cậu vừa sượt qua lịch sử đen tối tè dầm năm mười chín tuổi, không khỏi hoảng sợ. 
Giang Mộ Hành bật đèn đứng lên nhìn cậu, giọng anh khàn khàn dịu dàng: "Em gặp ác mộng à?" 
Yến Hảo vuốt mặt lúng túng đáp: "Anh đừng hỏi." 
Giang Mộ Hành vân vê vành tai đỏ rực của cậu: "Ngủ tiếp đi." 
"Em đi vệ sinh." Yến Hảo đang nhấc chăn bỗng nghe thấy âm thanh từ kính thủy tinh thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920001/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.