Ban đêm nơi rừng núi quả thật quá tối, tối tới mức chúng tôi không ai muốn lên tiếng. 
Gió vẫn thổi. Tiếng gió thổi qua lá cây đưa theo tiếng thú hoang từ đâu đó. Còn cả tiếng rơm rạ xào xạc trong gió, tiếng gì đó méo mó không thành âm lẫn trong tiếng gió. Âm thanh không giống tiếng người nói chuyện, mà như tiếng gió. 
Tiếng gió, nhưng không rít như bình thường, mà lại giống như tiếng người đang thì thào. Gió nói: “Đau quá! Ta đau quá! Tay của ta! Đau quá! Máu chảy không ngừng!" 
Dương Nghị cuôn tròn người, tay ôm máy tính bảng, cả người run rẩy. Lan Tuyết ôm lấy hắn. Dù nó không nói gì cả, nhưng việc nó làm đủ khiến cho Dương nghị cảm thấy tốt hơn rất nhiều. 
“Lan Tuyết, tôi biết cậu quan tâm tôi mà.” 
“Im đi! Không thì thôi quăng cậu xuống thửa ruộng ngoài kia.” 
Tôi không dám nói, không dám phát ra tiếng, tôi cắn chặt môi, tôi sợ mình sẽ khóc. 
Lam Ninh đưa tay ra, nói khẽ: "Đừng sợ, chỉ là gió thôi." 
Tay hắn chưa kịp chạm vào tôi thì một lực kéo đã kéo tôi đập thẳng vào lồng ngực của người khác. Giọng của hắn từ trên đỉnh đầu tôi truyền tới: “Nếu chỉ là tiếng gió thôi, vậy hãy nhìn đám bù nhìn đó đi, chắc hẳn lúc này nó vẫn còn đang chảy máu, hay giúp nó băng bó đi!?” 
Tôi vừa bối rối, vừa sợ hãi, thậm chí tôi không dám nghĩ tới những gì đã xảy ra. 
Tôi không đẩy hắn ra, tôi chợt nhận thấy, trái tim còn đang run rẩy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670538/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.