Không biết sao, đối với Tần Tiểu Tuyền và Ngô Sỹ Dương mà nói, khi nói chuyện cùng với nhau có một cảm giác nhẹ nhõm khó nói thành lời, quen thuộc nhau giống như chính bản thân mình, có khả năng thổ lộ tâm sự.
"Cho nên anh chính là quyết định không lên lớp phải không?"
"Tôi tất nhiên sẽ lên lớp học, chờ đến thời điểm thi cuối kỳ là được rồi." Anh rất lưu manh nói, một lưu manh cho là trên đời này không có việc gì khó.
Tần Tiểu Tuyền cũng không biết nên khuyên như thế nào, nghiêng đầu nhìn anh, anh rất cao, nhưng vẫn còn giống như một đứa bé.
Nhưng vào lúc này, không biết Ngô Sỹ Dương nhìn thấy ai, bước chân chợt chậm lại; Tần Tiểu Tuyền chú ý đến, bước chân cũng chậm lại theo.
"Sao vậy?" Làm cô ngạc nhiên là, khuôn mặt ngăm đen của Ngô Sỹ Dương chợt ửng đỏ, nhìn theo ánh mắt của anh, Tần Tiểu Tuyền nhìn thấy một nữ sinh.
Ánh mắt của cô nhìn qua giữa Ngô Sỹ Dương và cô nữ sinh kia mấy lần, trong lòng xác định ánh mắt của Ngô Sỹ Dương dừng lại trên người cô nữ sinh đó, "Sỹ Dương?"
"À?" Ngô Sỹ Dương vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn một người. Anh đột nhiên đem bao đựng dụng cụ chơi bóng giao cho Tần Tiểu Tuyền. "Tiểu Tuyền, tôi.... Tạm thời có việc, cô có thể mang cái túi này đến phòng làm việc để giúp tôi hay không?"
Cô gật đầu, anh đem đồ giao cho cô, không nói thêm gì nữa, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-don-phuong-anh-that-dau-long/2685353/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.