“Đi công tác ạ,tốt a.”
Tôi gật đầu,một bên mạnh tay gẩy cơm trong bát,một mặt mơ hồ không rõ mà trả lời.
“Vậy con đến nhà bác ở vài ngày.” Ba ba không yên tâm nói: “Ta không ở nhà,không ai làm cơm cho con ăn.”
Tôi trợn mắt một cái,”Ba ba,con đã mười sáu tuổi,đều không phải là trẻ con,hơn nữa,ba thường có xã giao thì không trở về nhà,con đều không phải vẫn rất khá sao?”
“Không giống với,lần này là đi hơn một tháng ni,con ở nhà một mình,ta lo lắng.”
“Có cái gì không yên lòng.” Tôi buông chén đũa,”Con đã người lớn như thế,có thể tự chăm sóc mình.”
Ấn tượng ở trong tôi,sau khi mẹ qua đời,cũng không có xảy ra thời gian dài kém,giống nhau đều là ra ngoài 2-3 ngày,tôi biết ba đã luôn cho rằng tôi cùng mẹ như vậy đột nhiên rồ,nhưng là thế nào làm sao có thể chứ? Tôi hoàn toàn không có giống mẹ như vậy thần kinh hoảng hốt,thỉnh thoảng liền như đi vào cõi thần tiên,tôi xem qua bác sĩ tâm lý,bác sĩ cũng chỉ nói tôi giống những đứa trẻ gặp áp lực,có triệu chứng uất ức nhỏ.
Tôi lên mạng điều tra,hiện tại toàn thế giới có 80% người mắc chứng ức chế,chỉ là trình độ nặng nhẹ không giống nhau,chỉ có cực kỳ nghiêm trọng mới có thể chuyển hóa thành chứng ức chế tính chất tinh thần,chỉ số chứng ức chế của tôi tuyệt đối trong phạm vi bình thường.
“Ít nhất 3 bữa phải đến nhà bác ăn.” Ba ba nghiêm túc.
Tôi biết bệnh trạng lo lắng của ba vô vùng nghiêm trọng,nếu như tôi không đáp ứng,ba tình nguyện không ra khác,cũng phải thủ ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-dien-cuong/91472/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.