“Ra vẻ.”
Bất quá tôi rả vẻ chưa được bao lâu,chỉ chốc lát Trương Quang Vinh lại tới theo tôi muốn chép bài tập.Tôi vẻ mặt đau khổ,đem bài tập cho hắn,vì sao tôi luôn không có can đảm cự tuyệt hắn ni? Xem ra qua không được bao lâu,thầy giáo lại muốn gọi đi nói chuyện.Vì sao hắn ai không tìm,hết lần này tới lần khác muốn tìm tôi ni?
Lý Hồng Diễm vẻ mặt khinh bỉ nhìn tôi,”Khá lắm “thức thì vụ giả vi tuấn kiệt”.”
Tôi lúng lúng nặn ra dáng tươi cười,”Cái này…cái này coi như là a.”
Nàng cười ha ha,”Thực sự là nhiều kiến thức.”
“Còn đang sớm tự học ni,mặc dù không có thầy giáo,cũng không cần thêm làm càn a.” Tôi nhắc nhở nàng,”Cậu cũng không phải cũng muốn sao chép bài tập của tôi,so với hắn còn thổ phỉ ni,cười nữa,lần sau không để cho cậu chép.”
“Cậu dám.” Nàng vẻ mặt hung ác,”Không để cho,cẩn thận tôi nói cho ba cậu biết,nói cậu khi dễ tôi.””Không để cho cậu chép bài,tính là khi dễ cậu.Cậu có hay không mất mặt a.”
“Có người sẽ tin tưởng cậu sao?” Nàng vẻ mặt đắc ý,”Chỉ bằng thành tích của tôi,tôi còn phải chép bài của cậu sao? Nói ra ai sẽ tin tưởng a.”
Đúng vậy,nàng đích thực là sẽ không chép bài tôi,nàng chỉ biết gọi giúp nàng làm bài tập mà thôi.
Tôi phẫn hận nhìn nàng,”Cậu tựa như giống thần ôn dịch,quen biết cậu đúng là hỏng cả tám đời tôi.”
“Ai kêu hai ta cùng lớn lên ni?” Nàng cười,”Nói như thế nào,chúng ta coi như là thanh mai trúc mã.”
Tôi mặt đỏ lên,trừng mắt nàng,”Cậu…cậu có phải là nữ nhân không a,lời như vậy cũng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-dien-cuong/91471/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.