“Thích em…”
Tôi nhìn Phó Chi Hành, nhớ lại nhiều điều từ rất lâu về trước.
Tôi không biết tâm trạng hiện tại của bản thân là gì, dường như vừa cảm thấy ngạc nhiên, vừa cảm thấy tất cả đều có điểm bắt đầu.
Giữa tôi và Phó Chi Hành vẫn luôn có gì đó không ổn. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính là câu “thích” này. Thế nhưng…
Tôi đứng dậy, nói: “Em biết rồi.”
“Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành kéo lấy tay tôi.
Tôi cúi xuống nhìn Phó Chi Hành, sau một cái chạm nhẹ, trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Nhìn nhau thật lâu, tôi nhẹ nhàng nói: “Lúc em mười bảy tuổi, cũng có một vài khoảnh khắc nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng hiện tại em hai mươi bảy tuổi, cái gì cũng không thiếu, đối với em mà nói, tình yêu thậm chí còn như thêu hoa trên gấm, cũng chẳng coi là gì.”
“Như vậy điều này là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, anh hy vọng em thể hiện sự quan tâm đến thế nào?”
“Có hay không cũng không sao…” Phó Chi Hành lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy chữ này, lắc lắc đầu và hỏi: “Vậy anh thì sao? Cả anh em cũng không quan tâm sao?”
“Em quan tâm anh, vì anh là vị hôn phu của em.” Tôi chậm rãi rút tay ra rồi nói: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ là người ở bên cạnh em cả đời, còn về tình yêu, hiện tại em không cần, cũng không muốn yêu.”
Nếu như Phó Chi Hành nói với tôi những lời này sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096362/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.