Đôi mắt Thẩm Nam Tự nhìn tôi đầy mong chờ, ý đồ không cần nói cũng biết.
Tôi vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ, tôi cúi xuống sát lại gần mặt cậu ta thổi nhẹ một hơi, không ngờ tới là cậu ta lại bất ngờ đẩy sát lại để má cậu ta chạm vào môi của tôi.
“Bây giờ không còn đau nữa.” Cậu ta nói với một nụ cười đắc thắng.
“… Cậu bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.
“Hai mươi tuổi.” Cậu ta trả lời.
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó và nói: “Tôi nhớ rõ khoảng thời gian trước cậu vẫn còn mười chín tuổi.”
“Bởi vì sinh nhật của em đã qua.” Thẩm Nam Tự nở nụ cười nhẹ, có chút thất vọng khó nhận ra: “Vào ngày đính hôn của anh.”
Ngày tôi đính hôn…
“Xin lỗi… Tôi không có chuẩn bị quà cho cậu.”
“Không, em có.” Thẩm Nam Tự lắc đầu, còn nghiêm túc nói: “Anh đã tặng cho em món quà tốt nhất.”
Tôi biết cậu ta đang nói về cái gì, theo một mức độ nào đó mà nói, cái này xác thật so với món quà càng thêm khó quên.
“Hơn nữa, em cũng được ăn bánh ngọt rồi, còn là anh đích thân chuẩn bị.” Cậu ta nói.
Bánh ngọt…? Tôi nhớ ra rồi, đó là bánh mousse dâu mà tôi thuận tay chọn vào ngày hôm đó.
Cậu ta dễ thỏa mãn như vậy ngược lại làm cho lòng tôi càng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được. Tôi gượng cười với cậu ta và nói: “Món tráng miệng sau bữa tối không thể tính là bánh ngọt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096360/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.