Lý lịch của Thẩm Nam Tự và người của cậu ta sạch sẽ như nhau. Bốn tuổi cha mẹ qua đời do tai nạn ngoài ý muốn, cậu ta được tổ chức phúc lợi gửi đến cô nhi viện do viện trưởng nuôi nấng đến năm mười tám tuổi. Tiểu học và trung học cơ sở đều học trường học ở địa phương, cấp ba đậu vào trường học trọng điểm thành phố A. Sau đó thi đậu vào trường đại học A với thành tích đứng thứ ba toàn thành phố, cho đến tận bây giờ.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu ta rất xuất sắc. Bất kể là thành tích từ nhỏ cho đến lớn hay là giải thưởng các cuộc thi. Cho dù mất đi cha mẹ nhưng về mặt giáo dục thì không có bất kỳ thiếu sót nào.
Tôi càng thêm tò mò về viện trưởng của cậu ta rốt cuộc là một người như thế nào.
Mở phần thứ hai của tài liệu là phạm vi giao tiếp của Thẩm Nam Tự, vẫn đơn giản như cũ, gần như không có người thân nào có mặt trên đời.
Chỉ cần nhìn nội dung trên màn hình, sẽ khiến người khác cảm thấy cậu ta lớn lên trong sự cô đơn, có lẽ là thực tế cũng như vậy.
Tôi cứ lật từng trang một, cuối cùng cũng lật đến tư liệu của viện trưởng. Đập vào mắt đầu tiên là một tấm ảnh trắng đen, gương mặt của ông lão trên màn hình nhã nhặn, đầu tóc bạc phơ được chải một cách gọn gàng, ngay cả khi tuổi đã lớn nhưng con ngươi vẫn không vẩn đục, Ông ấy ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mặc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096357/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.