Sau đó, Phó Chi Hành bởi vì tức giận nên đã quay ngay trở về phòng của mình rồi đi ngủ sớm, còn Thẩm Nam Tự lại nắm lấy tay tôi dẫn lên lầu. Khi tôi đang có ý định bật đèn, cậu ta đã ra dấu “Suỵt” để tôi giữ im lặng, và nói: “Đi theo em.”
Bầu trời trong hơn sau khi cơn mưa qua đi. Ánh sáng của mặt trăng càng thêm rực rỡ tràn từ bên ngoài theo cửa sổ vào trong, trải rộng khắp nơi từ chăn đệm trên giường xuống đến tấm thảm dưới mặt sàn. Đôi mắt của Thẩm Nam Tự dường như cũng sáng lên, thoáng nhìn như những ngôi sao lấp lánh.
Cậu ta nở một nụ cười yếu ớt trên môi, nắm lấy bàn tay của tôi dẫn đi về cửa sổ phía trước. Kéo mở cánh cửa sổ sát đất ra, bên ngoài là một cái sân thượng đã được đặt sẵn hai cái ghế tựa và một chiếc bàn nhỏ.
“Buổi tối ngày hôm qua em đã phát hiện ra phía ngoài có cái sân thượng nhỏ này, sau khi trời hết mưa thì có thể ở đây ngắm nhìn ánh trăng.” Thẩm Nam Tự lại nói: “Em đoán là anh chưa đến nơi này bao giờ.”
Mặc dù đây đúng là nhà của tôi nhưng tôi thực sự chưa đặt chân đến sân thượng này bao giờ.
“Tôi vừa trở về nước không được bao lâu, vẫn còn chưa quen thuộc hết nơi này…”
Lời giải thích của tôi nghe qua thật không có sức thuyết phục, Thẩm Nam Tự khịt mũi, nói: “Thật quá tốt, điều này cho thấy giữa chúng ta có nhiều thêm một lần đầu tiên.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096330/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.