Eo và đùi của tôi đau hết một tuần lễ, cũng không biết nên trách ai.
Từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện buông thả như vậy bao giờ, tôi dựa vào cái ghế mềm mại trong phòng làm việc, suy nghĩ rất lâu cảm thấy chắc nên trách bản thân tôi rồi.
Từ lúc biết chuyện lúc nhỏ của Thẩm Nam Tự, tôi đối xử với cậu ta đã bao dung hơn rất nhiều và với Phó Chi Hành tôi cũng đã quen luôn thói hắn làm bừa.
Nói cho cùng, mềm lòng không phải là chuyện tốt.
Cho nên thời gian này có lẽ xuất phát từ sự hờn dỗi nào đó, hoặc có lẽ chỉ là do cơ thể mệt lã, tôi không để bất kì ai trong hai người bọn họ thân mật với tôi, bao gồm cả Phó Chi Hành, bị tôi đuổi đến phòng sách ngủ ba ngày.
Không giống như Phó Chi Hành viết chữ không hài lòng trên mặt, Thẩm Nam Tự tinh ý hiểu ý người khác nhiều hơn. Ngay cả khi tôi ở cùng cũng không ép tôi làm cái gì, chỉ thường yên lặng mà đi bên tôi, lúc tôi cần mới đến bên cạnh tôi.
Còn về chuyện ngày hôm đó, rốt cuộc mặt cậu ta cũng không đủ dày, không chủ động nhắc lại nữa.
Ngày ngày cứ thế trôi qua êm đềm, mùa thu ngắn ngủi qua đi, nhiệt độ cứ hạ xuống đến không độ. Có lúc sáng vừa mở cửa, có thể nhìn thấy một lớp váng màu trắng trên cửa xe bên vệ đường.
Phó Chi Hành bắt đầu ăn mặc thành kiểu dáng mà tôi thích nhất. Áo khoác dài rộng qua đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096319/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.