Không biết có phải là vì trước một ngày nhảy dù bị lạnh, ngày hôm sau Thẩm Nam Tự bị cảm phát sốt. Bác sĩ kê cho cậu ta hai lần thuốc bảo cậu ta ở nhà nghỉ ngơi.
Tôi nhìn người phờ phạc nằm trên giường, lo lắng hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thẩm Nam Tự lắc đầu, nói: “Em không sao, chỉ là có hơi nhức đầu anh đừng lo lắng.”
Vốn dĩ định hôm nay mọi người lên đảo nhỏ chơi cùng nhau, cậu ta ngại làm lỡ chuyến đi của người khác, bảo chúng tôi cứ đi chơi không cần lo cho cậu ta.
“Hay là tôi…”
Tôi đang muốn nói hay là tôi ở lại với cậu ta, lại nghĩ đến hòn đảo đó là Phó Chi Hành muốn mua cho tôi dùng để kết hôn, tôi không đi hình như không được thích hợp cho lắm.
Thẩm Nam Tự nhìn thấu được tôi đang nghĩ cái gì, nắm chắc lấy tay nói, lay lay nói: “Không sao đâu, tự em nghỉ ngơi một chút là được, anh đi chơi đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cậu ta, đột nhiên ý thức được ban đầu có thể cậu đã không muốn đi lắm.
Cũng phải. Nơi mà tôi và Phó Chi Hành chuẩn bị để kết hôn, sao cậu ta có thể muốn đi chứ?
Tôi cảm thấy có lỗi vì sự trì trệ của mình, nắm chặt lại tay của cậu ta nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn cái gì cứ bảo nhà bếp làm, chăm sóc bản thân cho khỏe.”
“Ừm.” Thẩm Nam Tự lộ ra một nụ cười an ủi với tôi: “Biết rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096294/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.