Tôi và Thẩm Nam Tự đang chơi trong tuyết, cả hai đều lăn trong tuyết. Sau đó, tôi mệt mỏi nằm trên mặt đất, Thẩm Nam Tự ngồi xổm trước mặt tôi, cười tủm tỉm nói: “Anh, thể lực của anh yếu quá.”
Chênh lệch tuổi tác ở đây, tôi cũng không muốn cãi nhau, xua tay nói: “Không chơi nữa.”
Cậu ta vỗ vai mình: “Đi, em cõng anh về.”
Rốt cuộc vẫn đang ở bên ngoài, tôi cảm thấy xấu hổ, lắc đầu, đưa tay ra rồi nói với Thẩm Nam Tự: “Kéo tôi dậy, tôi tự đi được.”
Cậu ta cũng không kiên trì, nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi lên. Tôi lao vào lòng cậu ta, được cậu ta ôm vững.
“Thực sự trở thành người tuyết nhỏ.” Thẩm Nam Tự nhịn cười, giúp tôi phủi bỏ tuyết trên mái tóc.
Đã đến 12 giờ, tiếng chuông vang lên từ nhà thờ ở phía xa, Thẩm Nam Tự ôm tôi, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn, nói: “Giáng sinh vui vẻ.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu ta, cũng mỉm cười: “Giáng sinh vui vẻ.”
Hai người chúng tôi cùng nhau về nhà. Đèn phòng khách còn sáng, đi vào thấy Phó Chi Hành đang nằm nghiêng ngả trên sô pha, có lẽ là chờ tôi nên ngủ thiếp đi, một phần chiếc chăn đắp trên thắt lưng hắn, phần còn lại rơi xuống đất.
Tôi không lên tiếng đi qua đó, hắn giống như có cảm ứng, bỗng dưng mở mắt rồi chớp chớp. Nhìn thấy là tôi, hắn ngồi dậy chậm rãi ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói: “Cục cưng về rồi à.”
Tôi nghĩ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096290/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.