Phó Chi Hành nói tôi giống nàng công chúa hạt đậu, Thẩm Nam Tự nói thể lực tôi kém.
Đều nói không sai.
Tôi không ngừng quỳ lên, bị hai người luân phiên ôm vào lòng, theo động tác của bọn họ cũng xóc nảy không thể khống chế. Rượu cồn khiến tôi không thể nào thanh tỉnh, thậm chí có lúc còn không phân biệt được bây giờ là ai, thế nên cứ buông thả bản thân, hưởng thụ niềm vui điên cuồng.
Suy nghĩ ít lại một chút, thì ra thật sự sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.
Sau khi dư vị men say và sự buông thả dục vọng qua đi, ngày hôm sau tỉnh dậy, chỗ nào trên người tôi cũng không thoải mái. Eo đau chân rệu rã, đầu đau đến nổi muốn nổ tung. Tôi mở mắt ra nhìn một hồi, đầu vẫn luôn choáng váng. Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh sáng mặt trời chói lóa giống như đã là buổi trưa rồi vậy.
Tôi vươn vai một cái, vẫn cảm thấy mệt mỏi như cũ thế là lại nhắm mắt nằm lại trong chăn, co người thành một chiếc ổ ngủ ngon.
Chưa bao lâu có người đi vào, nghe tiếng động giống như là Thẩm Nam Tự. Quả nhiên cậu ta trèo lên giường rồi chồng lên phía trên tôi, yên lặng nhìn tôi một hồi rồi cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn tôi một cái.
Tôi cảm thấy ngứa ngáy, mở to mắt đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Nam Tự. Cậu ta sửng sốt, mất tự nhiên mở miệng: “Em đánh thức anh rồi à…”
Tôi lắc đầu, trở mình về phía cậu ta, lên tiếng mới phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096278/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.