Trời đêm mùa đông rất lạnh, Thẩm Nam Tự khờ khạo đứng bên ngoài đợi tôi. Lúc tôi đến, tay của cậu ta đã đông thành băng, đầu môi cũng đỏ ửng rồi.
“Sao không vào bên trong đợi?” Tôi tiến đến gần mặt của cậu ta giúp cậu ta có hơi ấm, hỏi.
Thẩm Nam Tự nắm chặt tay tôi, nói: “Muốn thấy anh sớm một chút.”
Ánh mắt của cậu ta lấp lánh, hơi nước trắng bay lên đóng thành một hàng băng mỏng trên lông mi. Ánh đèn đường chiếu xuống giống như đang nhấp nháy vậy.
Nói xong cậu ta ôm tôi vào lòng, cằm đặt lên vai tôi nói: “Ôm một chút là không lạnh nữa rồi.”
Phía sau thư viện sáng rực, tuy là đêm tối nhưng học sinh vẫn ra vào tới lui. Hầu như người qua đường nào cũng nhìn về bên đây một cái.
Tôi nhớ đến Thẩm Nam Tự là chủ tịch hội học sinh, là tay chơi vĩ cầm chính của đội văn nghệ còn là lớp đứng đầu. Người quen biết cậu ta chắc không ít, khẽ nói: “Ở đây bị bạn học cậu nhìn thấy có phải không được tốt không…”
“Thấy thì thấy thôi.” Thẩm Nam Tự không hài lòng mà dùng mũi cọ vào cổ tôi nói: “Không có gì không thể thấy hết.”
Hôm nay tôi mặc một bộ áo len cổ lọ, chỉ lộ ra một miếng thịt nhỏ bên dưới tai ra bên ngoài. Thế nên Thẩm Nam Tự thuận tiện hôn lên tai của tôi, hỏi: “Anh lạnh à, chúng ta vào trong đi.”
“Tôi có thể vào trong sao?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Nam Tự nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096271/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.