1.
Không tính khối tài sản trước kia, thu nhập bây giờ của Thẩm Nam Tự là cao nhất trong nhà.
Cũng không có gì lạ, tôi toàn đi học nên cơ bản là không có nguồn thu, chỉ có thể nhận chút ít tiền lương ít hỏi hàng tháng từ phòng nghiên cứu hỗ trợ. Phó Chi Hành không tranh không đoạt chỉ làm ông chủ quán cà phê, số lượng hạng mục mỗi tháng cũng rất có hạn. Chỉ có công việc nội bộ pháp vụ ở ngân hàng của Thẩm Nam Tự là dành về phần tiền lương vẻ vang nhất.
Nhưng cậu ta trông cũng không vui lắm, bởi vì thời gian của cậu ta không tự do như Phó Chi Hành.
“Em cảm thấy, đàn ông vẫn nên ngày ngày chăm chỉ kiếm tiền, không phải cứ dính bên cạnh bà xã ngày ngày như thế.” Thẩm Nam Tự không biết nói thế này bao nhiêu lần trên bàn ăn.
Phó Chi Hành vẫn bình chân như vại, bình tĩnh cãi lại: “Tôi dính vợ của tôi, có vấn đề gì sao?”
Thẩm Nam Tự bị chặn họng, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt hiển nhiên là đang cáo trạng. Có đôi khi tôi nghi ngờ, cậu ta chỉ là có dáng vẻ trưởng thành thôi, một phần khác vẫn là con thỏ nhỏ thích lặng lẽ cáo trạng kia.
Con thỏ của Thẩm Nam Tự, theo nhiều lần xóc nảy, từ trong nước tới Boston lại đến Zurich Thụy Sĩ, bây giờ lại ở trong vườn nhà gỗ nhỏ đặc biệt dùng để dưỡng lão.
Tôi thở dài một hơi nói: “Anh bận rộn lên lớp…”– Không rảnh nhơn nhớt, xiêu vẹo cùng Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096252/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.