Khốn kiếp, anh đây là muốn cô thăm hỏi anh chứ gì?
Thủy Tâm Nhu dùng ánh mắt không che giấu sự khinh thường chế giễu nhìn Đường Diệc Sâm, thấy khóe miệng anh lưu manh nhếch lên, cô liền có loại xúc động muốn xé nát miệng anh.
Ánh mắt nóng bỏng kia nhìn cô chằm chằm khiến toàn thân cô không được tự nhiên, cảm giác anh có ánh mắt nhìn xuyên thấu, chỉ cần thoáng nhìn là có thể nhìn thủng bên trong cô.
Ừm… nên móc đôi mắt này!
Khốn kiếp! Cô làm gì mà quẹt được vui vẻ, cô đi dạo một buổi chiều lại xem phim cả tối, cô mệt đến chết có được không!
Hơn nữa, bản thân cô cũng không có xài của anh bao nhiêu, cô toàn thay người nhà anh mua đồ thôi!
Bộ trang sức tặng cho mẹ chồng kia đã trị giá mấy triệu rồi, hàng vỉa hè có bán sao?
Xì, lương thực nộp thuế? Ai mà thèm lương thực nộp thuế của anh, không biết xấu hổ!
Ngựa đực, còn là loại siêu cấp vô sỉ!
Thủy Tâm Nhu không tự chủ nhíu mày, cô híp mắt, cắn môi dưới, tức giận trừng mắt Đường Diệc Sâm.
Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm ý cười nhạt khách khí, trên thực tế trong lòng cô thầm mắng anh, xem thường anh.
Đường Diệc Sâm, đồ bỉ ổi, hừ… còn biết tìm thang leo cửa sổ vào trong đây, đủ lưu manh!
Hừ… Không phải là tiêu mấy đồng tiền bẩn của anh thôi à, anh còn không biết xấu hổ muốn phúc lợi từ cô, hơn nữa còn nói qua với cô cho dù tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502839/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.