Chương trước
Chương sau
Cô không muốn nghe những câu hỏi truy vấn bén nhọn của truyền thông, cô không muốn nghe những lời nói không thể chịu nổi kia.

“Cô Nguyễn Hàm, ý của cô là cô Nguyễn Tinh bị oan? Vậy chứng cứ thì tính thế nào? Hay là bên trong còn có ẩn tình?”


“Cô Nguyễn Tinh, xin hỏi cô lấy linh cảm thiết kế tác phẩm Truyền Thừa từ đâu vậy? Phía anh Đường nói rằng là vợ anh ấy lấy cảm hứng từ trên người anh ấy, nguyên do là từ đoạn thời gian chủ tịch Đường nhập viện kia, anh ấy quan tâm chăm sóc, đó là Truyền Thừa của vợ chồng họ. Hai người quen biết nhau sao? Làm sao lại có tác phẩm thiết kế giống nhau như đúc vậy? Cô muốn phủ nhận bản thân mình đạo nhái ư?”

“Cô Nguyễn Hàm, cô biết vì sao cô bị Liên Khải đuổi việc không? Có phải ngụ ý cô cũng có dính líu tới bê bối lần này? Cô và anh Đường là bạn học nhiều năm, lại có quan hệ bạn bè, chẳng lẽ cô không biết em gái cô đạo tác phẩm của vợ anh ấy để dự thi sao? Trong này phải chăng có điểm kỳ lạ?”

“Cô Nguyễn Tinh, ngay cả tổng giám kỹ thuật của Kim Lục Phúc cũng thừa nhận Truyền Thừa là do cô nửa đường thay đổi tác phẩm dự thi, hơn nữa, kỳ hạn gia công cũng rất gấp, là ông ấy tăng ca chế tạo. Chúng tôi đều đã xem qua tác phẩm dự thi trước đó mà Kim Lục Phúc cung cấp rồi, cũng không tệ, nhưng nếu so với Truyền Thừa thì chắc chắn không thắng nổi.”

“Cô Nguyễn Tinh, chúng tôi đã xem qua tác phẩm trước kia của cô, nó không cùng phong cách với tác phẩm Truyền Thừa, thật rất khó để chúng tôi tin Truyền Thừa là của cô, chắc chắn cô đạo nhái đúng không? Có phải cô muốn thắng Thủy Tâm Nhu nên mới nghĩ tới việc đánh cắp tác phẩm của cô ấy, hay là cô đang muốn giúp ai? Là chị cô sao?”

“…”

Phóng viên truy đuổi càng ngày càng quá mức, đôi mắt đẹp của Nguyễn Hàm tức giận, cô cẩn thận che đầu Nguyễn Tinh, bước nhanh về phía trước, không trả lời bất cứ điều gì.

“Chị, em chịu không nổi nữa rồi…” Nhất thời, Nguyễn Tinh hất áo khoác Nguyễn Hàm ra, cô đẩy đám phóng viên ra chạy lên lầu.


“Nguyễn Tinh, em tỉnh táo chút đi…” Nguyễn Hàm và phóng viên đuổi theo.

“Cầu xin các người, tòa án còn chưa có phán quyết, các người không nên tùy tiện kết luận. Nếu mấy người còn hùng hổ dọa người như vậy, tôi nhất định sẽ kiện mấy người.” Khuôn mặt Nguyễn Hàm cực kỳ dữ tợn, cô trừng mắt tức giận nhìn phóng viên và camera, còn đưa tay giật lấy camera quăng đi.

“Chị, chăm sóc thật tốt cho bản thân, sống cho thật tốt, đừng có ngốc nữa, vì anh ta không đáng đâu…” Nguyễn Tinh đã bò lên trên cửa sổ, cũng đứng lên, dùng ánh mắt quyến luyến nhìn Nguyễn Hàm.

“Nguyễn Tinh, em mau xuống đi, đừng làm chuyện điên rồ. Có chuyện thì nói cho rõ ràng, chị nhất định sẽ giúp em, chị sẽ không để cho em có việc. Em là nhà thiết kế rất tuyệt, em cầm giải quán quân là hoàn toàn xứng đáng.”

Nguyễn Hàm vừa khuyên nhủ cũng vừa chậm rãi đi tới chỗ cô.

“Cô Nguyễn Tinh, cô đây là sợ tội tự sát sao? Có phải ngầm thừa nhận hành vi đạo nhái của mình không?” Phóng viên điên cuồng chẳng những không cùng khuyên nhủ Nguyễn Tinh đi xuống, trái lại hung hăng truy cứu, ánh đèn flash chớp lóe không ngừng.

“Mấy người cút đi, đủ rồi, có để cho người ta sống hay không? Muốn lấy tin cũng không nhất thiết phải bức người như vậy chứ? Khốn kiếp, cút, đều cút cả đi, hỏi cái gì mà hỏi, cút hết!” Nguyễn Hàm hung hăng chửi mắng, dùng sức đẩy người, có phóng viên vô ý ngã xuống ở chỗ cầu thang.

Có người xúc động, buông máy quay phim xuống…

Có người còn đang truy hỏi.

Nhìn tình cảnh hỗn loạn này, nhìn Nguyễn Hàm ra sức thay mình nói chuyện như vậy, Nguyễn Tinh khóc càng dữ dội hơn, cô mạnh mẽ lắc đầu.

Cô đã nghe không rõ bọn họ nói gì rồi, bên tai toàn là tiếng ong ong, trong đầu cũng trống rỗng, đầu đau vô cùng, lồng ngực cô cũng bức bối rồi.


Nguyễn Tinh thình lình che tai lại, cô lớn tiếng khóc rống: “Đúng, đúng là tôi đạo tác phẩm Thủy Tâm Nhu, có chuyện đều do một mình tôi làm, không liên quan tới người khác, không liên quan tới Kim Lục Phúc, không liên quan tới chị tôi, tôi đồng ý một người gánh chịu tất cả mọi trách nhiệm. Cầu các người buông tha cho chị tôi, đừng gây khó xử với chị ấy.”

“Chị, chị nhất định phải kiên cường sống tiếp, chị sẽ tìm được hạnh phúc của mình, người kia thật sự không thích hợp với chị, chị cũng nên nhìn rõ anh ta rồi, sống cuộc sống của mình đi. Xin lỗi, em không thể ở cùng chị nữa rồi…” Nguyễn Tinh nói xong, nhắm hai mắt lại, nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Nguyễn Tinh…” Kèm theo tiếng la khóc đau khổ, Nguyễn Hàm chạy tới. Cô không chụp được Nguyễn Tinh, Nguyễn Tinh thật sự nhảy xuống rồi.

Nháy mắt, cô xụi lơ trên đất, giống như mất hồn, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.

Có phóng viên còn tích cực chụp khuôn mặt đau thương của cô, một số khác chạy xuống lầu xem Nguyễn Tinh, cũng có người báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.

Suy nghĩ của Nguyễn Hàm trong nháy mắt Nguyễn Tinh nhảy lầu bị rút sạch, cô chỉ có oán cùng hận!

Nếu Nguyễn Tinh xảy ra chuyện, cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm, cô nhất định bắt bọn họ đền mạng!

——————

Dù xe cứu thương chạy tới cũng vô dụng, Nguyễn Tinh nhảy xuống tử vong tại chỗ.

Nguyễn Hàm vĩnh viễn cũng không quên được tình cảnh đó, vĩnh viễn cũng không quên được bãi máu và thi thể Nguyễn Tinh không nhắm mắt.

Cô bị oan uổng, người sai là con khốn Thủy Tâm Nhu kia, là do cô ta, sự tình mới không thể ngăn cản.

Còn có tên khốn kiếp Đường Diệc Sâm kia, Nguyễn Tinh là do bọn họ hại chết.

Nguyễn Hàm ngồi cạnh thi thể Nguyễn Tinh, hai tay và quần áo cô bị máu tươi nhuộm đỏ, ánh mắt cũng đỏ ngầu.

Biểu cảm cô đờ đẫn, muốn khóc nhưng hốc mắt không có chút nước mắt, chỉ có cảm giác chua xót ở trong lòng, đau nhức không nói nên lời!

Không bao lâu, Đường Diệc Sâm nhìn thấy bản tin này, trong lòng anh cũng phức tạp.

Ngay sau đó, anh gọi cho Đoạn Vô Ngân.

“Vô Ngân, cậu xem tin tức mới nhất rồi chứ? Cậu thử hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ gì không, thuận tiện thay cô ấy sắp xếp hậu sự cho Nguyễn Tinh một chút. Tiền không thành vấn đề, tốn bao nhiêu cũng được. Cô ấy… mới phẫu thuật không bao lâu, cần điều dưỡng, đừng để cô ấy quá vất vả.”

“Anh Sâm, khó cho anh rồi, đã đến lúc này, anh còn quan tâm cô ấy, là các cô ấy không biết ơn và quý trọng phần tình bạn này.” Đoạn Vô Ngân gật đầu một cái, anh cũng xúc động khôn nguôi.

Mặc dù cảm thấy tiếc hận nhưng ai đúng ai sai trong lòng mình biết rõ.

Việc này không oán được ai, sớm biết như thế trước đây cần gì phải vậy chứ!

Hy vọng Nguyễn Hàm có thể tỉnh ngộ, đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.

Không phải của mình, cho dù không từ thủ đoạn, dùng hết toàn lực cũng sẽ không thuộc về mình.

Sao có thể miễn cưỡng người khác yêu mình, tình cảm bản thân là chuyện không bị khống chế, tùy tâm mà sinh!

“Tôi không tiện có mặt, cậu và Jack quan tâm cô ấy một chút, ở Hong Kong cô ấy không có bạn bè gì, ba mẹ cô ấy có nhanh chóng trở về cũng mất một thời gian.”

“Hiểu rồi, tụi em sẽ thay cô ấy chuẩn bị tốt.”

Ôn Nghi xem báo, ánh mắt lóe sáng, mừng thầm trong bụng, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên.

Bà vẫn luôn rất để tâm tới vụ bê bối đạo nhái này, hơn nữa, đám lửa này bà thổi thật tốt.

Những phóng viên kia nhận được lợi ích từ bà mới ra sức lấy tin như vậy, hùng hổ dọa người, hiệu quả liền đạt được.

Chậc chậc chậc… thật dễ chết, chết cũng không tiếc!

Có điều thật sự giúp bà một đại ân, bà cũng không tin Nguyễn Hàm sẽ còn thanh cao giống như trước, cô ta còn vốn liếng gì trước mặt bà cơ chứ?

Chuột chạy qua đường mà thôi, lần này, cô ta sẽ chủ động đi cầu xin bà.

Ai bảo bọn họ có cùng kẻ thù, liên thủ mới là lựa chọn tốt nhất!

Ở Hong Kong, nếu không có bà giúp đỡ, khẳng định cô ta không chỉnh chết được Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu.

—————

Mặc dù không cần đi làm nhưng Thủy Tâm Nhu vẫn chưa điều chỉnh được đồng hồ sinh học của mình, mỗi sáng sớm vẫn vào giờ đó, cô tỉnh lại rồi không ngủ được nữa.

Không cần đi làm, vậy cô nên làm gì nha?

Ngồi ở trên giường, Thủy Tâm Nhu quét mắt nhìn trong phòng, xoa tóc.

Sững sờ trong chốc lát, cô mới lười biếng rời giường rửa mặt.

Xuống lầu, thình lình cô nhìn thấy Yến Thục Phân đang dọn dẹp nhà.

“Mẹ, mẹ để con dọn là được rồi, dù sao con cũng rảnh mà.”

“Không sao cả, mẹ quen rồi. Con muốn ăn sáng món gì? Mẹ nấu cho.”

“Để con tự làm là được rồi.” Để mẹ chồng làm đồ ăn sáng thật bất kính nha.

Cô dự định nướng mấy miếng bánh mì, trét chút mứt hoa quả, bữa sáng liền ok rồi.

“Diệc Sâm đi làm rồi, nó nhờ mẹ chăm sóc con, nó sợ con buồn bực, bảo mẹ qua trò chuyện với con. Có chuyện gì thì có thể nói thẳng, chúng ta không cần khách khí.”

“Ha ha ha.. Con không sao, là người lớn rồi, biết nên làm gì.”

“Có lẽ người trẻ các con dễ nói chuyện với nhau hơn, Khả Tâm chút nữa sẽ đến, mẹ làm đồ ăn sáng cho hai đứa, nó cũng chưa ăn. Nó cũng rất rảnh, có nó ở bên con cũng có bạn rồi.”

Thủy Tâm Nhu nhìn bóng lưng Yến Thục Phân, mẹ chồng cô thật tốt, cô cũng không tiện từ chối.

Ở trong nhà cả buổi sáng, Thủy Tâm Nhu vẫn cảm thấy rất nhàm chán. Cô và Đường Khả Tâm ra ngoài dạo phố, còn gọi cả Ngự Ảnh Vũ.

“Hai em tùy ý chọn, chị mời khách. Nhớ kỹ, đừng khách khí với chị.” Thủy Tâm Nhu dẫn hai người vào cửa hàng đồ hiệu, cô bảo quản lý đóng cửa chỉ tiếp ba vị khách quý các cô.

Cô ngồi trên ghế sofa, cực kỳ hào phóng, giống như tuyệt đối không thấy đau lòng, lông mày cũng không nhíu lại.

Hàng hiệu quốc tế a, một bộ quần áo rẻ lắm cũng hơn mười ngàn, chị dâu thật sự quá hào phóng, Đường Khả Tâm và Ngự Ảnh Vũ cười đến không khép được miệng.

Các cô đều chọn một đống đồ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên nhanh chóng đi mặc thử.

Thủy Tâm Nhu ngồi trên ghế sofa thỉnh thoảng uống nước, cô không chọn đồ, cũng không mặc thử, cô chỉ nhìn Đường Khả Tâm và Ngự Ảnh Vũ thay quần áo.

“Chị dâu, em cảm thấy cái này rất hợp với chị.” Đường Khả Tâm cầm đồ ướm thử lên người Thủy Tâm Nhu, cảm thấy không tệ, cô bắt cô thay thử.

Các cô không chỉ chọn đồ cho mình, cũng không quên giúp chị dâu vơ vét chiến lợi phẩm, tuyệt đối có phúc cùng hưởng.

Nhìn Đường Khả Tâm và Ngự Ảnh Vũ chọn vui vẻ như vậy, Thủy Tâm Nhu cũng bị tâm tình của các cô lây nhiễm, cũng cùng cười theo.

Nhân viên bán hàng và quản lý cũng vui vẻ, tiếp đón mấy vị khách quý này doanh số còn hơn một ngày họ bán được, tạm thời đóng cửa là hoàn toàn có giá trị.

Thủy Tâm Nhu lấy thẻ đen ra, giơ lên trước mặt Đường Khả Tâm và Ngự Ảnh Vũ, “Có cái này, hai đứa đừng khách khí với chị, hôm nay tâm tình chị đặc biệt tốt.”

“Wow, là thẻ phụ của anh cả!” Đường Khả Tâm vừa liếc mắt nhìn liền nhận ra.

“Ừm, là của ảnh.” Anh nói để tùy cô tiêu xài, ngay cả nuôi con cũng dư sức, rất tốt, vậy cô liền thử xem sao.

Nhìn xem về sau anh còn dám nói nuôi con hay không.

Dù sao không phải tiền mình, cô quẹt tuyệt không thấy đau lòng, hơn nữa, quẹt được vô cùng thoải mái!

Bọn họ kết hôn bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên cô dùng quyền lợi của bà Đường.

Cũng đúng, dạng này mới giống bà Đường, đủ xa hoa!

“Anh em nói với chị rồi, tùy chị quẹt, không có hạn mức giới hạn!”

“Oa, anh cả thật tuyệt nha, chị dâu cũng thật tuyệt, tụi em được hưởng lợi rồi.”

“Ha ha ha.. đừng khách khí, đây là công lao của anh em, ảnh nuôi sống vô số nhân viên bán hàng.”

Nhấc theo túi lớn túi nhỏ, Thủy Tâm Nhu lại dẫn hai người tới một cửa hàng đồ hiệu khác.

Cô mừng thầm trong bụng, cô đã rất mong đợi rồi, sẽ có ngày để cho cô quẹt tối đa thẻ phụ của hắn hay không?

Nếu Đường Diệc Sâm nhìn thấy con số kếch xù cô quẹt kia, anh sẽ nghĩ thế nào đây?

“Bà xã, chúng ta vẫn nên ly hôn đi, ông xã anh đã không còn năng lực nuôi em rồi.” Tưởng tượng bộ dáng sợ hãi kia của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu cảm thấy vui vẻ, toàn bộ mù mịt trong lòng bị quét sạch.

Đường Diệc Sâm, em sẽ để cho anh chủ động nói ly hôn, anh cứ chờ xem!

————

Đã không chỉ một lần, quản lý ngân hàng cầm điện thoại mà tay run.

“Đường tổng, thẻ phụ của anh xế chiều hôm nay đã quẹt ba triệu rồi, có muốn ngưng thẻ hay không? Có khả năng sẽ còn sử dụng nữa.”

Lần đầu quẹt hơn một triệu, ông sắp bị hù chết, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi có phải có tình huống gì khác thường, Đường tổng người ta rất bình tĩnh trả lời ông: Là bà Đường xài, không có việc gì, tùy ý cô quẹt, không giới hạn hạn mức.

Không chỉ có hào phóng như vậy, ông nghe ra được, Đường tổng không tức giận, hơn nữa cười rồi, là kiểu vô cùng vui vẻ, giống như sợ bà Đường người ta không chịu xài tiền của anh vậy.

“Không sao, không cần ngừng cũng không giới hạn hạn mức, vợ tôi vui vẻ thì để cô ấy quẹt cho đã đi!”

“Vâng, có câu nói này của Đường tổng thì tôi yên tâm rồi.” Quản lý ngân hàng vừa lau mồ hôi vừa nói.

Ngay cả lòng bàn tay của ông cũng đổ đầy mồ hôi, con số lớn như thế, ông sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông khó có thể bồi thường nổi.

Cúp điện thoại, ý cười bên môi Đường Diệc Sâm càng thêm sâu, cũng bật cười ra tiếng.

Lúc này mới giống Thủy Tâm Nhu, cô chịu dùng tiền của anh dù sao cũng tốt hơn cô ở nhà rầu rĩ không vui.

Cô chịu dùng tiền của anh chẳng khác gì thừa nhận mình chính là bà Đường, đây vẫn luôn là hy vọng của Đường Diệc Sâm.

Bà xã vui vẻ là chuyện lớn, tiền có thể kiếm về.

Mẹ chồng đối xử tốt với mình như vậy, lại sắp đến tết, bà và chú Huân vừa mới tân hôn, Thủy Tâm Nhu ở chi nhánh Vạn Huy mua cho bà một bộ trang sức.

Hơn nữa, Đường Khả Tâm và Ngự Ảnh Vũ cũng chọn cho mình đồ trang sức.

Ba người phụ nữ đi dạo mệt rồi, Thủy Tâm Nhu thật sự là nhàm chán còn rất nhiệt tình lôi kéo các cô đi xem phim.

Cho dù cơm nước xong xuôi, cô vẫn không muốn về nhà sớm như vậy, cô không muốn gặp Đường Diệc Sâm.

Cho dù mấy ngày nay bọn họ chia phòng ngủ, nhưng nói tóm lại, cô vẫn không muốn trở về.

Mang tiếng là xem phim, Thủy Tâm Nhu đeo kính 3D xong lại ngủ, hơn nữa, còn dựa vào thành ghế ngủ rất say, khóe miệng khẽ mỉm, cũng không biết rốt cuộc cô đang mơ thấy mộng đẹp gì.

“Trời ạ, chị dâu đang xem phim sao? Tụi mình theo chị ấy cả buổi chiều, chớp mắt cái sắp tối rồi.” Đường Khả Tâm và Ngự Ảnh Vũ nhìn nhau, trong tay các cô cầm mấy tấm vé xem phim, đây là suất cuối rồi.

“Em cũng mệt chết được, nếu không phải anh cả đặc biệt dặn dò tụi mình nhất định phải làm cho chị dâu vui vẻ, nếu không, em sớm đã về nhà ngủ rồi.”

Hai người bọn họ buồn khổ gật đầu.

Hôm nay quả thực vui vẻ nha, về đến nhà Đường Diệc Sâm đã ngủ rồi, lúc Thủy Tâm Nhu tắm còn ngâm nga hát.

Không biết có phải vì cô ngủ ở rạp chiếu phim rồi không mà hiện tại không có chút buồn ngủ, hơn nữa tinh thần đặc biệt tốt.

Thủy Tâm Nhu chỉ mặc áo choàng tắm đi ra, cô tuyệt đối không nghĩ tới Đường Diệc Sâm lúc này sẽ ở trong phòng, còn nhìn chằm chằm cô.

“Đường Diệc Sâm, sao anh vào đây, em nhớ là đã khóa cửa rồi.” Thủy Tâm Nhu theo bản năng ôm ngực phòng bị, sớm biết thế cô đã mặc đồ ngủ.

Đường Diệc Sâm chỉ cửa sổ, “Anh leo thang lên, cảm ơn bà xã đêm nay mở cửa sổ thay anh.”

“Mười triệu dùng được vui vẻ không?” Cô ngơ ngẩn bất động, anh đi tới chỗ cô, thì thầm bên cánh môi cô, giọng nói tràn đầy mị lực.

“Ha ha ha… cũng được!” Thủy Tâm Nhu ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng. Cô thầm mắng Đường Diệc Sâm trong lòng, đồng thời hối hận bản thân bất cẩn, quay về phòng nên kiểm tra cửa sổ một chút.

“Em vẫn là bà xã của anh, lương thực nộp thuế này anh hẳn nên giao ra. Nếu tiêu mười triệu vui vẻ được như vậy, đổi chút điểm phúc lợi cũng không quá đáng, ông xã em ban ngày kiếm tiền thật cực khổ.” Đôi mắt tràn đầy tà mị lóe sáng, Đường Diệc Sâm dùng ánh mắt khiêu khích nhìn toàn thân Thủy Tâm Nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.