Chương trước
Chương sau
Nhận được cảnh báo, một nhóm cảnh sát nhanh chóng đến nhà họ Bối tìm hiểu tình hình. Bọn họ nhìn thấy Lã Giai Vi ngã trong vũng máu được đưa đến bệnh viện, có hai nữ cảnh sát đi theo sau đó, đến bệnh viện tìm hiểu tình huống rõ ràng.

Chuyện cụ thể thì bọn họ phải chờ Lã Giai Vi tỉnh lại mới xác thực được.


Đồng thời, người giúp việc nhà họ Bối cũng bị dẫn tới cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.

Nhìn kỹ nhà họ Bối, bọn họ cũng không phát hiện ra bóng dáng Bối Kỳ.

Biết tin Lã Giai Vi bị thương, Lê Dĩ Hoan trước đó đi uống trà cùng bạn bè và Bối Trạc đều không hẹn mà cùng đến thẳng bệnh viện chờ.

Lúc này, bọn họ cũng không gọi được cho Bối Kỳ, theo trực giác, chuyện Lã Giai Vi bị thương có liên quan tới Bối Kỳ.

Một nhóm cảnh sát khác sau khi nhận được manh mối Thủy Mộ Hàn cung cấp, bọn họ cùng đến nghĩa trang.

Xuống xe, Hoa Thiên Tầm vội vàng đi về phía mộ Hoa Thác Dã. Từ xa, cô liền nhìn thấy Bối Kỳ, cô ta cũng ở đó.

“Nói đi, tôi tới rồi, rốt cuộc là ai đã giết Hoa Thác Dã? Còn có mẹ tôi nữa?” Hoa Thiên Tầm đến gần Bối Kỳ, lạnh lùng trừng mắt chất vấn cô.

“Ha ha ha… Hoa Thiên Tầm, cô muốn biết sao?” Ánh mắt cực kỳ u ám không che giấu chút trào phúng khinh miệt nào, khuôn mặt Bối Kỳ cũng nở nụ cười quái dị.

“Là cô, đúng không? Ngay cả con tôi cũng là cô muốn hại chết? Trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ độc ác như cô, cô sẽ gặp báo ứng.”


“Ha ha ha… báo ứng? Từ lúc hai tay tôi nhiễm máu, tôi đã không tin báo ứng rồi. Tôi không phải vẫn bình an vô sự nhiều năm như vậy ư. Đều là con khốn cô xuất hiện, hủy đi hạnh phúc tôi trăm phương ngàn kế có được, đều do cô, tôi mới ra nông nỗi như bây giờ.

Hoa Thác Dã chết rất đáng, ai bảo hắn ta thay cô chặn dao. Không sai, đều do tôi sai người làm. Từ lúc tôi biết được cô, chính cô đã đẩy tôi tới ranh giới phạm tội, cũng bởi vì cô, tôi mới có cơ hội quen biết đám lưu manh kia, mới liên hệ với bọn chúng.”

Bối Kỳ cắn răng ken két, ngực toát lên ngọn lửa giận không cách nào ngăn chặn, đôi mắt đỏ ngầu, mặt mũi dữ tợn, chứa đầy hận ý không tan.

“Là cô quá tham lam rồi, là cô quá ích kỷ, cô tự làm tự chịu. Cô có rất nhiều người yêu cô thương cô, là tự cô không biết quý trọng. Là do tâm tư cô hẹp hòi, không chứa được bất kỳ kẻ nào, không chứa được tôi. Tự cô cực đoan, dựa vào cái gì lại muốn đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi? Cô giết người, trời đất không dung. Cô hạnh phúc hơn so với tôi, cô còn oán gì? Cô có tư cách oán sao?”

“Hoa Thiên Tầm, cô câm miệng cho tôi, cô không có tư cách chỉ trích tôi. Tất cả đều bởi vì cô mà ra, tôi ghét cô, tôi hận cô!” Vẻ mặt Bối Kỳ ngày càng u ám, cơ thịt trên mặt đều vặn vẹo, gân xanh trên trán và cổ cũng nổi lên.


“Tôi cũng không thích cô, tôi cũng chán ghét cô. Nhưng cô không có tư cách để tôi hận, bởi vì cô căn bản không xứng. Cô hại chết Hoa Thác Dã, tôi nhất định phải khiến cô đền mạng. Tôi đã ghi âm lại lời nói của cô, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, cô trốn không thoát đâu.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm lấy di động trong áo khoác ra, cô chuẩn bị bấm gọi.

Bối Kỳ cũng ngay lập tức rút cây súng lục nhỏ trong áo khoác cô ra, giơ lên nhắm ngay vào Hoa Thiên Tầm.

“Hoa Thiên Tầm, không được nhúc nhích, nếu không tôi bắn cô. Tôi chỉ là một cái mạng tàn mà thôi, nhưng cô thì khác, bụng cô còn có đứa nhỏ, có mẹ con các người theo giúp tôi, ha ha ha… tôi lời rồi!”

Hoa Thiên Tầm khẽ giật mình, ngón tay đã đặt lên phím gọi, theo phản xạ, động tác cô cứng ngắc.

“Sợ rồi sao, ha ha ha…” Tiếng cười âm trầm vang lên rõ ràng trong nghĩa trang, “Cô thành thật cho tôi, súng của tôi không có mắt nha… Quăng điện thoại của cô đi, nhanh, đừng chọc giận tôi, nếu không liền để Thủy Mộ Hàn nhặt xác thay mẹ con hai người.”

Hoa Thiên Tầm do dự trong chốc lát, cô nhìn Bối Kỳ, tay cô di chuyển tới phím gọi.

“Tôi cũng không tin vào báo ứng, muốn chết cũng là cô chết sớm hơn tôi!” Bối Kỳ nhắm ngay Hoa Thiên Tầm, ngón tay đặt trên cò súng.

“…”

“Còn thất thần làm gì, không mau ném đi cho tôi! Hiện tại tôi nuối tiếc nhất chính là không gọi được Thủy Tâm Nhu, nếu không, cô ta cũng ở đây thì tốt biết bao, tôi sẽ càng cao hứng hơn. Hai tên khốn các người đáng chết, cái tên đàn ông phụ bạc Thủy Mộ Hàn kia cũng nên chết. Tôi sẽ để anh ta ở lại để nhặt xác thay các người, để anh ta đau khổ cả một đời.”

Hoa Thiên Tầm nhẹ chớp hàng mi dài, quăng di động sang một bên. Cô không dùng sức, cô còn muốn giữ lại bản ghi âm bên trong.

Coi như cô chết rồi, cô cũng không thể để Bối Kỳ tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cô muốn đòi công đạo cho Hoa Thác Dã.

“Cô quỳ xuống cho tôi!” Nhìn thấy Hoa Thiên Tầm ném di động đi, Bối Kỳ lại trưng khuôn mặt thối giận dữ quát.

Thủy Mộ Hàn và nhân viên cảnh sát vào lúc Bối Kỳ lấy súng chỉa vào Hoa Thiên Tầm đã tới rồi, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ người xấu thương tổn con tin.


Thủy Mộ Hàn làm thủ thế dẫn đầu, anh bò qua một phía khác lặng yên lẻn đến sau lưng Bối Kỳ.

Anh nhìn Hoa Thiên Tầm, ra hiệu cho cô che lỗ tai ngồi xuống, đừng sợ, có anh.

Hoa Thiên Tầm nghe theo chỉ thị, cô dùng hai tay che lỗ tai chậm rãi ngồi xổm xuống.

“Ha ha ha… Hoa Thiên Tầm, cô bây giờ giống như một con chó, nhìn thật sự sảng khoái… ha ha ha…” Thừa lúc Bối Kỳ hưng phấn, lực chú ý chuyển dời, nhân viên cảnh sát nổ súng bắn vào tay cô, bắn trúng mu bàn tay cô, súng trong tay cô rơi trên đất.

Bối Kỳ phản ứng lại, cô không để ý đau đớn muốn nhặt lên lại bị Thủy Mộ Hàn ở sau lưng đẩy xe lăn, toàn thân chật vật ngã xuống đất.

Cây súng kia cũng bị anh đá ra xa.

Trong nháy mắt, cảnh sát mai phục gần đó lao ra vây cô lại, rất nhiều khẩu súng nhắm vào cô. Nhất thời cô không dám lộn xộn.

“Cô Bối, cô dính líu tới nhiều vụ án giết người, mời cô cùng chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra. Cô bây giờ có thể giữ im lặng nhưng những gì cô nói sẽ làm bằng chứng trước tòa.”

“Thủy Mộ Hàn, đồ khốn kiếp, anh sẽ chết không yên lành.” Bối Kỳ còn chật vật nằm trên đất, tay phải của cô chảy máu tươi, ánh mắt hung tợn trừng mắt Thủy Mộ Hàn đỡ Hoa Thiên Tầm dậy.

Nhìn anh kéo cô vào trong ngực che chở, ánh mắt cô có u oán cùng căm hận.

“Cô sai rồi, chúng tôi chẳng những phải sống, hơn nữa còn sống rất hạnh phúc. Cô không có cơ hội nhìn thấy, hạnh phúc ngọt ngào của chúng tôi cũng không cần người mù như cô thấy. Yêu đối với loại người tư lợi như cô mà nói, cô sẽ không hiểu.”

Thủy Mộ Hàn không lại nhìn cô, anh nhặt điện thoại của Hoa Thiên Tầm lên, bọn họ còn muốn quay về cục cảnh sát lấy lời khai.

Còng tay lạnh giá còng hai tay kia của Bối Kỳ, cô muốn tự sát nhưng lại bị nhân viên cảnh sát nhìn thấu ngăn cản.

Kế đó cô bị cảnh sát áp đi, đưa đến bệnh viện trị liệu trước, sau đó mới lấy khẩu cung.

—————–

Mặc dù Đường Diệc Sâm ở lại bệnh viện thành phố S với Nguyễn Hàm, nhưng thần sắc anh lạnh lùng, sau khi thăm dò cô xong, anh không để ý cô nữa.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh tới rồi, anh cũng vội vàng rời đi, quay về Hong Kong.

Thủy Tâm Nhu xảy ra chuyện lớn như vậy, Yến Thục Phân và Đường Khả Tâm cũng không liên lạc được với cô, hai người cũng lo lắng cho cô.

Buổi sáng nay báo vừa ra, Thủy Mộ Hàn tuyên bố cô nghỉ việc, lại rời khỏi giới trang sức, hai người càng thêm lo lắng.

Cả đêm Đường Diệc Sâm gửi tin nhắn cho Thủy Tâm Nhu nhưng cô không trả lời, gọi điện thoại cũng tắt máy.

Anh liên hệ với người thân bạn bè ở Hong Kong, không có ai thấy cô. Cuối cùng, anh gọi cho Phí Lạc, người ta cũng nói cho anh biết chưa từng gặp qua Thủy Tâm Nhu, còn nói không biết tình huống của cô.

Đường Diệc Sâm vừa về đến chính là nổi điên đi tìm Thủy Tâm Nhu, đương nhiên, chuyện sáng nay phát sinh anh cũng biết rồi.

Đối với Phí Lạc, anh thật hận đến nghiến răng, anh nhất định phải mạnh mẽ sửa chữa anh ta.

“Vô Ngân, cho dù cậu dùng phương pháp gì, cậu lập tức đi tra cho tôi Kim Lục Phúc, còn có Nguyễn Tinh. Cô ta chắc chắn đạo nhái tác phẩm thiết kế của vợ tôi, cậu thay tôi moi chứng cứ ra, phải nhanh!” Đường Diệc Sâm vừa lái xe vừa dặn dò Đoạn Vô Ngân.

“Cái gì? Nguyễn Tinh đạo nhái tác phẩm của chị dâu?” Khó trách chị dâu lại bỏ quyền, chuyện này thật sự quá kỳ quặc rồi.

“Tác phẩm Nguyễn Tinh đoạt giải, trước giải đấu tôi đã xem qua rồi, là vợ tôi cho tôi xem, giống nhau như đúc, tôi sẽ không nhìn lầm.”

“Được, em lập tức đi điều tra, nhất định trả lại trong sạch cho chị dâu.”

“Liên Khải liền phiền cậu trông nom, tôi đi tìm cô ấy trước.”

“Không có việc gì, tìm chị dâu quan trọng, chị ấy hiện tại khẳng định rất khó chịu. Chị ấy nghỉ việc lại rời khỏi giới trang sức, khẳng định chuyện này đả kích chị ấy rất lớn.”

“Tôi tuyệt đối không buông tha cho người làm tổn thương cô ấy, ai cũng không thể.”

Đường Diệc Sâm cúp điện thoại, anh lái xe tới thương mại điện tử Hoàn Vũ.

Dù bị ngăn cản nhưng anh vẫn trực tiếp xông lên văn phòng Tổng giám đốc, thế tới hung hăng, không nói hai lời liền đánh Phí Lạc một trận.

“Khốn kiếp, dám phá hỏng danh dự vợ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Tối hôm qua tôi hỏi anh vợ tôi ở đâu, anh nói không biết, vậy hôm nay trang đầu báo chí viết cái gì hả? Tôi đánh chết anh cái tên khốn, anh đây gọi là yêu cô ấy sao? Anh là đang đẩy cô ấy vào trong hố lửa!”

Đường Diệc Sâm vung nắm đấm phẫn nộ, anh gầm thét, hai con ngươi đỏ tươi, ánh lửa ngút trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.