Lã Giai Vi khó có thể tin lắc đầu, Bối Kỳ thay đổi đột ngột khiến bà quá kinh ngạc, mắt bà không tự chủ được trừng to.
Cô hiện tại dùng giọng điệu gì nói chuyện với bà?
Ý tứ của cô là đang trách bà sao?
Uổng cho bà còn bảo vệ cô như vậy, ngay cả con gái ruột của mình cũng không để ý.
Đôi mắt đẹp lướt qua sự thất vọng, trái tim Lã Giai Vi như bị ngâm trong nước đá, hoàn toàn lạnh thấu. Bà đau lòng nhìn Bối Kỳ lạnh lùng chất vấn: “Nói như vậy, lời Thủy Mộ Hàn nói đều là thật đúng không? Rắn trong tiệm Hoa Thiên Tầm là do con cho người thả? Mỗi lần con nói đi Macao giải sầu, mỗi lần đều chi một số tiền lớn, con đi Macao là để trả tiền cho đám lưu manh đó?”
Mỗi một chữ nói ra, tâm Lã Giai Vi bị đâm đau một chút.
“Hoa Thiên Tầm vốn rất đáng chết, là cô ta cướp đi mọi thứ của tôi. Tôi chẳng qua chỉ cho cô ta một chút giáo huấn mà thôi. Bà dám nói, bà thật sự yêu tôi sao?
Tôi đây là đang tự vệ, tất cả các người bức tôi. Tôi vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên tôi dẫn cô ta vào nhà họ Bối, ánh mắt các người nhìn cô ta, tôi rất sợ, tôi sợ một ngày kia cô ta thay thế mọi thứ của tôi. Tôi sợ các người phát hiện ra sự thật.”
Cảm xúc của Bối Kỳ rất kích động, ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên, bàn tay vịn xe lăn siết chặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502828/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.