Chương trước
Chương sau
Bối Kỳ tới cục cảnh sát lấy khẩu cung, cô kiên quyết không thừa nhận, vụ án vẫn còn trong quá trình điều tra.

Mặc dù cô được thả về nhà nhưng tùy lúc phải hỗ trợ điều tra, cảnh sát đã hạn chế cô xuất cảnh, luật sư đại diện của cô cũng theo vào vụ án này rồi.


Bình an vô sự qua hết Tết nguyên đán, trong lòng cô vẫn lo lắng bất an, cô lo lắng bị cảnh sát tra ra manh mối mới.

Đặc biệt là Lê Dĩ Hoan, bà giống như nảy sinh thành kiến với cô, không còn yêu thương cô như trước đây nữa. Bối Kỳ càng nghĩ trong lòng càng thấy hoảng.

Bà dăm ba bữa lại chạy tới tiệm Hoa Thiên Tầm, còn không ngừng đưa đồ cho cô, mặc dù người ta không muốn, trong lòng Bối Kỳ cũng nảy sinh lo lắng.

Cô sợ vợ chồng nhà họ Bối một ngày kia cũng giống Lê Dĩ Hoan vậy, bọn họ không yêu thương cô nữa, bọn họ không chỉ có một mình cô là con gái, cô sợ bị cô lập.

Cô càng nghĩ trong lòng càng không bình tĩnh, đầu óc cô lại nảy sinh ra chủ ý xấu.

Hôm nay, Bối Kỳ vừa thấy Lê Dĩ Hoan từ bên ngoài trở về, cô trưng khuôn mặt tươi cười đáng yêu với bà.

“Ngoại, ngoại về rồi, có chuyện gì a, tâm tình của ngoại không được tốt lắm.”

“À… không có gì, chỉ là uống trà tâm sự với mấy người bạn già thôi. Ngoại sắp đi rồi, dành thời gian tụ họp với họ một chút, cũng không biết lần sau quay lại là khi nào.” Ánh mắt sắc bén của Lê Dĩ Hoan nhìn chằm chằm Bối Kỳ, bờ môi bà khẽ nhếch, nở nụ cười nhạt.


Hừ, quỷ không biết bà chạy tới cửa hàng Hoa Thiên Tầm mặt nóng dán mông lạnh nhà người ta à. Cô đã hỏi qua tài xế Hoàng rồi, ông đã kể hết cho cô nghe.

“Bà ngoại, ngoại muốn quay lại lúc nào cũng có thể nha. Nếu không, ngoại đừng đi, ở lại Hong Kong với nhà con đi.” Hừ, cô hoàn toàn không thích bà ở lại. Cô lo bà một ngày kia thay Hoa Thiên Tầm nói lời tốt trước mặt vợ chồng Bối Trạc.

Nếu để Hoa Thiên Tầm trở lại nhà họ Bối, cô nào có chỗ đứng, cô cũng không phải đồ ngốc.

Bối Kỳ nở nụ cười xán lạn trên mặt, ánh mắt cô lại âm u, giả dối.

“Ý này cũng không tệ, để ngoại suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi.”

“Dạ! Con rót ly nước cho ngoại nha!” Nói rồi Bối Kỳ xoay người đi rót nước.

Cô đưa lưng về phía Lê Dĩ Hoan, lúc đổ nước, cô len lén lấy từ trong túi một viên thuốc trắng nhỏ. Cô cho rằng lại có thể thần không biết quỷ không hay bỏ vào trong nước.

Viên thuốc còn đang bị bóp giữa hai ngón tay, nhất thời, tay Bối Kỳ bị Lê Dĩ Hoan tóm gọn.

“Trách không được bà luôn cảm thấy choáng váng, thì ra là con lén bỏ thuốc an thần vào nước của bà. Bối Kỳ, con có tâm tư gì vậy, bà có chỗ nào không tốt với con, nhà họ Bối có điểm gì bạc đãi con hả? Cho dù con không phải do nhà họ Bối sinh ra, cái nhà này vẫn cho con ở lại, không nghĩ tới lòng con lại xấu xa như thế!”


“Bà ngoại… ngoại lầm rồi, thuốc này là con uống, con không có làm việc gì trái với lương tâm.” Đáng chết, bị phát hiện rồi, Bối Kỳ kiên quyết không thừa nhận.

Khóe miệng cô run run, vẻ mặt vẫn tương đối trấn định.

“Bởi vì con không phải con gái ruột của nhà họ Bối, bà tuyệt đối có lý do tin tưởng là con làm. Bà vốn cũng không tin là con, nhưng hiện tại bà tận mắt nhìn thấy rồi, mắt bà không mù. Bà thấy tâm tư của con thật sự quá u ám, căn bản không so được với Thiên Tầm.”

“Bà ngoại, con biết ngoại không thích con, nhưng xin đừng vu oan cho con.”

Hai người tranh chấp nảy lửa thu hút sự chú ý của Lã Giai Vi và Bối Trạc.

“Mẹ, mẹ đã làm rõ hay chưa? Con biết mẹ bây giờ có thành kiến với Bối Kỳ, nhưng con bé là con gái do con nuôi lớn, sống cùng chúng con 28 năm rồi, tính nết con gái con thế nào chẳng lẽ con không rõ sao?”

“Giai Vi, con như vậy chỉ dạy hư con gái con thôi, con đây là dáng vẻ một người mẹ sao? Nếu như mẹ không có chứng cứ xác thực, mẹ tuyệt đối không ăn nói linh tinh. Thời gian trước mẹ đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi, bác sỹ nói mẹ không có bệnh, chỉ là lạm dụng thuốc an thần mà thôi.

Mẹ căn bản không uống thuốc, chẳng lẽ con và Bối Trạc lén cho mẹ uống sao? Trừ hai đứa con ra, cái nhà này còn ai vào đây? Mẹ đi gặp Thiên Tầm, mẹ đối xử tốt với Thiên Tầm, là ai không muốn nhất? Nếu như các con không tin, hiện tại chúng ta đem viên thuốc này đến bệnh viện xét nghiệm, xem thử mẹ có nói sai hay không?”

“Giai Vi, mẹ nói đúng, số liệu khoa học sẽ không gạt người, tranh chấp tiếp cũng vô dụng, cầm đi bệnh viện kiểm tra là thuyết phục nhất.” Bối Trạc nói lời công bằng, ông không thiên vị ai cả.

Nghe vậy, đôi mắt Bối Kỳ tràn ngập khủng hoảng, sắc mặt cô cũng trắng bệch rồi.

Nếu thật sự kiểm tra, cô chẳng phải không đất dung thân sao.

Giữa lúc Lã Giai Vi do dự, ánh sáng gian trá chớp nhoáng lóe lên trong mắt Bối Kỳ, nhất thời hốc mắt cô tích tụ lệ, ngay sau đó hai dòng nước ấm chậm rãi tràn ra hốc mắt.

“Mẹ, đều do con lòng dạ hẹp hòi, đều là lỗi của con, là con quá đố kỵ, con sợ bà ngoại chỉ thích Thiên Tầm, không yêu con nữa, cho nên con liền lén bỏ thuốc an thần vào ly nước của ngoại. Con không có ác ý, con chỉ không muốn ngoại đi gặp Thiên Tầm, con sợ Thiên Tầm sẽ thay thế con trở lại căn nhà này.


Con sống 28 năm với mọi người, trừ mọi người ra, trừ cái nhà này ra, con không còn gì nữa. Thủy Mộ Hàn không yêu con, hai chân con lại bị tàn phế, con rất sợ, con không biết làm sao. Mẹ dẫn con đến cục cảnh sát đi, con đồng ý ngồi tù. Hu hu hu…”

“Theo lời con nói như vậy, rắn trong tiệm Thiên Tầm cũng là do con sai người thả ư? Bối Kỳ, bà thật sự không nhìn ra tâm con lại ngoan độc như thế, thì ra con đã sớm biết Thiên Tầm mới đúng là con gái nhà họ Bối, cho nên con luôn gây khó dễ với con bé.” Lê Dĩ Hoan quá khiếp sợ, đưa tay vịn trán.

Nghe vậy, Bối Trạc cảm thấy trong lòng rối nùi, có thể xác định một điều đó là áy náy của ông với Thiên Tầm lại tăng thêm vài phần.

“Đứa nhỏ ngốc, sao con lại nghĩ vậy chứ, ba mẹ nào có không yêu con? Coi như Thiên Tầm mới là con gái mẹ sinh ra, nhưng con mới là con gái do tự tay mẹ nuôi lớn, tình cảm của mẹ đặt trên người con, con mới là tâm can bảo bối mẹ yêu thương che chở 28 năm. Con không cần đố kỵ với nó, nó không thay thế được vị trí của con trong lòng mẹ.”

“Mẹ… con biết sai rồi, về sau con không làm chuyện điên rồ nữa, con sẽ không đố kỵ với Thiên Tầm. Cảnh sát đã để mắt tới con, rất nhanh bọn họ sẽ điều tra ra là con sai, con sẽ ngồi tù. Dù sao chân con đã bị hủy rồi, ngồi tù cũng không sao cả, hic hic hic…”

Nước mắt thấm ướt khuôn mặt nhỏ của Bối Kỳ, Lã Giai Vi không tự chủ thấy đau lòng, bà ôm cô an ủi: “Chỉ cần con hối cải để làm người mới vẫn còn kịp, mẹ giúp con, mẹ sẽ không nhìn con ngồi tù.”

“Giai Vi, con không cảm thấy bản thân mình rất quá mức sao? Mẹ lười nhìn con rồi, aizz…” Lê Dĩ Hoan rất không vui nhíu mày thở dài, lắc đầu xoay người lên lầu.

Bối Trạc không nói một lời, ông cũng xoay người lên lầu.

Sự tình diễn biến thành như thế, làm cha mẹ bọn họ thật không thoát khỏi liên quan, ông phải suy nghĩ thật tốt chuyện kế tiếp.

Ông đã không thể chịu đựng được việc oan uổng con gái ruột của mình, tiếp xúc mấy lần với Hoa Thiên Tầm, ông cảm thấy cô rất thật lòng, tính cách cũng rất ôn hòa.

——————

Ngày hôm sau chính là ngày diễn ra cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh, không hiểu sao mấy ngày nay mí mắt Thủy Tâm Nhu cứ giật giật.

Nghe nói ban đêm ngủ không ngon sẽ bị như vậy, cô liền không nghĩ nhiều, bởi vì mấy đêm này cô không hiểu sao mất ngủ rồi.

Đường Diệc Sâm từ phòng tắm đi ra, anh trông thấy Thủy Tâm Nhu nhìn bộ trang sức Truyền Thừa kia ngẩn người, không tự chủ, hàng lông mày nhíu lại.

Thủy Tâm Nhu vậy mà không hề cảm thấy Đường Diệc Sâm đã đứng sau lưng mình rồi, cho đến khi anh đặt tay lên eo thon của cô, cô mới từ trong thất thần lấy lại tinh thần.

“Ông xã, anh tắm xong rồi.”

“Ừm… em đang nghĩ gì đấy, nghĩ đến nhập thần? Còn chưa muốn ngủ sao?” Nói xong, Đường Diệc Sâm đau lòng hôn lên mặt cô.

“Em ngủ không được, đầu em bị giải thưởng lớn của cuộc thi chiếm đóng rồi.” Thủy Tâm Nhu như đang nói thật, cô còn buồn rầu cong miệng lên.

Không phải cô không đủ tự tin, cũng không biết thế nào, trong lòng cô có cảm giác bứt rứt quấn quanh, ép cô tới không thở nổi.

Có lẽ bởi vì Nguyễn Tinh, em gái Nguyễn Hàm, cũng dự thi, trong tiềm thức cô cũng không muốn bại bởi cô ta. Cô hẳn là vì chuyện này mà lo lắng, cho nên cảm xúc mới bị ảnh hưởng.

Mặt khác, cô đương nhiên hy vọng là Vạn Huy đoạt được quán quân lần nữa, vậy sẽ tạo nên kỷ lục mới cho Hong Kong.

Đường Diệc Sâm dán môi mỏng gợi cảm lên môi cô, dịu dàng hôn, nhẹ nhàng…

Một lúc sau, anh mới dời môi mỏng, kề trán vào trán Thủy Tâm Nhu, rất chân thành nói với cô: “Bà xã, ông xã vĩnh viễn ủng hộ em, chỉ cần em quay người lại, cho dù là ở đâu, chỉ cần em đọc tên Đường Diệc Sâm anh, anh sẽ ở bên cạnh em.

Cho dù kết quả thế nào, bà xã anh đều tuyệt nhất, không có người vượt qua được. Em còn có ông xã nuôi dưỡng, anh kiếm tiền chính là để cho em thoải mái tiêu xài. Cho nên, em không cần xoắn xuýt bản thân phải tài giỏi thế nào, cố gắng làm tốt là được. Không được nói nữa, vai và ngực ông xã tùy lúc đều hoan nghênh em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.