Nhìn thấy Nguyễn Hàm bày thức ăn ra, Thủy Tâm Nhu cũng bày đồ ăn mình mua ra, đôi mắt đẹp còn tỏ vẻ khinh bỉ.
Xì… Dựa vào cái gì mà tranh vị trí vợ cả với cô, cô ta là gì chứ!
“Đó là đương nhiên, ông xã của mình mình không thương, hy vọng ai tới thương hộ à? Nói đúng ra, người nằm trên giường bệnh là cha chồng tôi, chỉ bằng tầng quan hệ này, tôi càng phải tới, nếu không truyền ra ngoài, truyền thông người ta sẽ cho là tôi không hiếu thuận.
Hi hi, nào giống Nguyễn phó tổng, có thời gian thì đến thăm, không tới cũng không ai cảm thấy không ổn, đây đều là hợp tình hợp lý. Lại nói, mấy ngày nay Liên Khải như trên chiến trường, Nguyễn phó tổng nào có nhiều thời gian giống người con dâu tôi trắng đêm trông coi, điều này cũng dễ hiểu mà. Đây cũng là sự khác biệt giữa thân nhân và người ngoài, từ đầu đến cuối đều không thể đánh đồng.”
Thủy Tâm Nhu gắp một ít thức ăn đặt lên cơm, đưa tới trước mặt Đường Diệc Sâm, “A… há miệng!”
Đôi mắt thâm trầm từ lúc Thủy Tâm Nhu vừa vào đã hoàn toàn chiếm lấy cô, Đường Diệc Sâm hào hứng ngồi trước giường bệnh, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch.
Anh rất nghe lời, Thủy Tâm Nhu nói há miệng, anh liền há miệng, ăn đồ ăn tự tay cô đút.
“Nguyễn phó tổng, cảm ơn cô cố ý tới đây một chuyến. Cô cũng thấy rồi đó, tình huống của cha chồng tôi khá ổn, tôi và Đường Diệc Sâm cũng ở đây, huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502800/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.