“Chị Hoa, tối hôm nay có rảnh không? Hay là chị em mình cùng ăn một bữa đi.”
Hoa Thiên Tầm khẽ trầm tư, mở miệng nói: “Được, chúng ta hẹn nhau ở đâu đây?”
Thủy Tâm Nhu giúp cô nhiều việc như vậy, cho dù cô không chịu nhận tiền nhưng dù sao thì cô cũng nên mời cô ăn một bữa. Cô vô cùng cảm kích cô ấy.
“Nhà hàng cảnh biển, chị thấy được không? Sáu giờ em ở đó đợi chị.”
“Được, chị sẽ đến đúng giờ.”
Cúp máy, Thủy Tâm Nhu lập tức gọi cho cái tên quỷ đòi mạng Thủy Mộ Hàn kia, “Hẹn rồi, tối nay sáu giờ ở nhà hàng cảnh biển. Cơ hội là em cho anh, nếu như anh miệng tiện làm hư chuyện thì không liên quan tới em. Nếu chị Hoa không muốn để ý anh, vậy cũng không liên quan em, tự anh nhìn mà làm.”
Thủy Tâm Nhu tức giận hừ lạnh, nếu không phải nể mặt anh là anh trai, cô mới mặc kệ anh.
Cô chính là mềm lòng, không nhìn nổi anh và Duệ Duệ cô đơn.
“Thủy Tâm Nhu, em yên tâm, anh khẳng định khi Hoa Thiên Tầm tới, cho dù nhìn thấy anh cô ấy cũng sẽ không đi. Chuyện này… thật sự cảm ơn em!”
“Ôi, Thủy Mộ Hàn, em nghe anh nói mà vừa mừng vừa lo đó. Anh không lột da em là em cảm kích vô cùng rồi. Ha ha… tiếng cảm ơn thì không dám nhận.”
Khóe miệng nhếch lên, Thủy Tâm Nhu mỉm cười. Cô thế nào lại nghe ra lời Thủy Mộ Hàn nói không được tự nhiên.
Bên kia điện thoại, Thủy Mộ Hàn trong nháy mắt đen mặt, là thật, nếu cô không làm được chuyện, anh có nghĩ qua muốn lột da cô, việc này cũng bị cô nhìn thấu, còn cười nhạo anh.
“Không biết lớn nhỏ! Anh còn có việc chưa xử lý xong, cứ vậy trước đi, anh cúp máy đây.”
Nói xong, Thủy Mộ Hàn cúp máy, anh cầm lấy áo khoác âu phục ở chỗ ngồi mặc vào, đi ra khỏi văn phòng, lái xe rời khỏi tập đoàn Vạn Huy.
Anh đến cửa hàng bán đồ chơi, anh muốn vun đắp tình cảm với con trai thật tốt.
———
Đến chiều, sau khi kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn, Đường Dụ được chuyển sang phòng bệnh VIP, bác sỹ nói ông có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào. Nhưng tình huống vẫn chưa thể lạc quan, di chứng do tai biến mạch máu não gây ra phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới có thể xác định.
Hiện tại càng không thể lơ là, cho dù Ôn Nghi không tới, Đường Thiên Hào cũng sẽ tới, Đường Diệc Sâm và chú Huân vẫn thay phiên nhau trực, cũng sắp xếp bảo vệ ở bệnh viện.
Gần tới giờ hẹn, Thủy Tâm Nhu rời khỏi bệnh viện đến nơi hẹn.
Cô mới vừa ngồi xuống chỗ đặt trước cạnh cửa sổ ở nhà hàng cảnh biển, không lâu sau, Hoa Thiên Tầm cũng tới.
Khí sắc cô tốt hơn rất nhiều, hồng nhuận, cả người thoạt nhìn cũng rất phấn chấn.
Xem ra Ỷ Kình Thiên đối xử rất tốt với Hoa Thiên Tầm, anh cũng quả thật là một người đàn ông không tệ, đáng tiếc, đáng tiếc!
Thủy Tâm Nhu than nhỏ.
“Chị Hoa, gần đây trong tiệm có bận không? Nếu cần giúp đỡ, chị cứ nói nha, đừng khách khí.”
“Vẫn ổn, chị xử lý được. Đúng rồi, cha chồng em thế nào? Mong là ông ấy bình an vượt qua.”
“Đỡ hơn nhiều rồi, đã ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt, bác sỹ nói tùy lúc tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt, các em vất vả rồi, phải chú ý nghỉ ngơi đó.”
Vị trí Hoa Thiên Tầm ngồi đúng lúc có thể nhìn thấy cửa ra vào nhà hàng, cô đương nhiên nhìn thấy Thủy Mộ Hàn ôm Thủy Thịnh Duệ đi vào.
Có thể nhìn thấy con trai cô đương nhiên vui vẻ, chỉ là vừa nhìn thấy Thủy Mộ Hàn kia, không hiểu sao, cô vẫn hơi nghiêm mặt, vẻ mặt cứng ngắc, coi như không nhìn thấy anh.
“Thật khéo, hai người cũng ở đây!” Ánh mắt nóng bỏng của Thủy Mộ Hàn nháy mắt nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm.
Thủy Tâm Nhu ngước mắt nhìn anh xem thường, khốn kiếp, lại còn làm bộ vô tình gặp được. Cô không tự chủ đưa tay lên đỡ trán.
“Mẹ…” Thật sự là mẹ, ba ba không có lừa cậu.
Vừa nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, Thủy Thịnh Duệ giãy dụa đòi xuống, sau đó ôm Hoa Thiên Tầm hôn mặt cô.
Mặc dù con trai mình hôn vợ mình nhưng Thủy Mộ Hàn vẫn không thấy thoải mái trong lòng.
Tiểu quỷ, con đừng hôn bậy nha!
Chờ con lớn lên tự tìm người phụ nữ của mình đi, mẹ con là của cha!
Hơn nữa, hiện tại Hoa Thiên Tầm đã ôm cậu ngồi trên đùi, hoàn toàn xem một người to lớn như anh là vô hình.
Trong mắt cô cũng chỉ có con trai, cảm nhận cực kỳ bi thương!
Thấy Thủy Mộ Hàn nghiêm mặt ngẩn người, Thủy Tâm Nhu đá anh một cái, “Anh, anh có muốn ngồi cùng không, tụi em mới đến không lâu, còn chưa gọi món.”
“Ngồi, đương nhiên ngồi rồi.” Nếu không anh tới làm gì.
“Duệ Duệ, con đã lớn rồi, không thể lại ôm mẹ được. Hơn nữa, mẹ con hiện tại không tiện ôm con.”
Nói xong, Thủy Mộ Hàn muốn đưa tay ôm lấy con trai, nhưng Duệ Duệ lại càng ôm chặt Hoa Thiên Tầm hơn, còn dán đầu vào ngực cô, không hiểu hỏi: “Sao mẹ lại không ôm con được chứ? Cô giáo nói Duệ Duệ vẫn là con nít, chưa có lớn đâu.”
Miệng nhỏ bĩu lên, ánh mắt nhất thời cũng tỏa ra vài tia u oán.
“Bởi vì Duệ Duệ sắp làm anh nha, mẹ có em bé rồi.”
Mẹ có em bé sao? Sao cậu không nhìn thấy?
Theo bản năng, đôi mắt nhỏ nhanh như chớp nhìn qua Hoa Thiên Tầm, Thủy Thịnh Duệ tìm xem em bé đang ở đâu.
“Thủy Mộ Hàn…” Hoa Thiên Tầm hung dữ nhìn anh, ý bảo anh im miệng.
Thủy Mộ Hàn ngay lập tức không dám lên tiếng, anh ngồi xuống cạnh Hoa Thiên Tầm.
“Mẹ, em bé mẹ ở đâu, sao con không thấy? Em có thể chơi cùng con không?”
“Bởi vì em bé còn chưa lớn, về sau em sẽ chơi cùng Duệ Duệ.” Hoa Thiên Tầm vuốt đầu Thủy Thịnh Duệ, dịu dàng nói.
“Tốt quá tốt quá, về sau Duệ Duệ có người chơi cùng rồi, mẹ dẫn theo em bé ở với Duệ Duệ đi, như vậy Duệ Duệ liền có thể nhìn thấy mẹ và em bé mỗi ngày.”
Nhìn thấy Thủy Thịnh Duệ vui sướng như thế, Hoa Thiên Tầm im lặng, cô không muốn phá hư tâm tình vui vẻ của trẻ nhỏ.
Cô và Thủy Mộ Hàn ở cùng một chỗ, vậy làm sao có thể, anh thế nhưng muốn giết cô.
Nhưng nghiêng mắt nhìn chờ mong trong đôi mắt anh, cô lại mờ mịt rồi.
Đây nhất định là ảo giác, không biết anh đang ấp ủ âm mưu quỷ quái gì mà thôi.
————
Đã hoàn thành nhiệm vụ, Thủy Tâm Nhu nhanh chóng tìm cớ rút lui.
Cho dù cô ngồi ở chỗ này nhưng trong lòng vẫn canh cánh Đường Diệc Sâm ở bệnh viện.
Lại nói, người ta người một nhà ở trong này vui vẻ hòa thuận, cô cái bóng đèn lớn như thế ở đây thật sự không ổn.
“Chị Hoa, thật xin lỗi, vốn muốn hẹn chị ăn cơm, vậy mà em quên mình còn có chuyện, xem trí nhớ của em này.”
“Tâm Nhu, đừng nói vậy, chị biết em gần đây rất bận, em mau đi đi.”
Từ lúc Thủy Mộ Hàn ôm Duệ Duệ xuất hiện ở nhà hàng này, Hoa Thiên Tầm cũng đã hiểu ẩn tình bên trong, bữa cơm này tuyệt đối không phải không có lửa thì sao có khói.
Thủy Tâm Nhu giúp mình nhiều như vậy, Hoa Thiên Tầm cũng giữ cho cô chút thể diện.
Nếu không, cô chắc chắn sẽ không ngồi cùng chỗ này với Thủy Mộ Hàn.
“Anh, em đi trước nha, lát nữa phiền anh đưa chị Hoa về nhà. Chị ấy một người trở về rất không an toàn, anh nhất định phải đưa chị ấy về an toàn, biết không? Nếu không… em không tha cho anh đâu.” Rốt cuộc là người trong nhà, vở kịch này cô phải diễn cho xong.
“Biết rồi, anh nhất định sẽ làm cho em hài lòng.”
Hài lòng cái rắm, Hoa Thiên Tầm trợn mắt nhìn Thủy Mộ Hàn. Ngay sau đó cô thu tầm mắt lại chỉ chuyên chú nhìn con trai, gắp đồ ăn cho cậu.
Mặc dù không vui, cô cũng không biểu lộ tâm tình ra ngoài, có Duệ Duệ, cô không thể dọa cậu.
Thủy Tâm Nhu cười khẽ vẫy tay tạm biệt rồi rời đi, cô đi rất vội.
Đã sắp bảy giờ, không biết Đường Diệc Sâm ăn cơm chưa.
Cô đi mua chút đồ ăn rồi nhanh chóng chạy về bệnh viện.
Tiếng giày cao gót cộc cộc cộc giẫm lên sàn nhà đặc biệt vang dội trong đêm, dọc đường đến phòng bệnh VIP của cha chồng, Thủy Tâm Nhu mơ hồ ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trong không khí.
Cô tuyệt không lạ lẫm, mùi hương này cô hết sức quen thuộc, chính là nước hoa Chanel số 5 trước kia cô yêu thích nhất.
Nếu không phải Đường Diệc Sâm đặc biệt điều phối nước hoa riêng cho cô, cô hẳn vẫn còn dùng loại nước hoa cực kỳ có mị lực, khiến người ta tràn đầy tự tin kia.
Càng đến gần phòng bệnh Đường Dụ, mùi nước hoa kia càng nồng. Nháy mắt, Thủy Tâm Nhu nhíu mày, không tự chủ, cô bước nhanh hơn.
Mới tới gần cửa phòng, cô đã nghe bên trong truyền ra tiếng thì thầm.
Lại là giọng phụ nữ!
Thủy Tâm Nhu theo phản xạ đẩy mạnh cửa.
Không ngoài dự đoán, Nguyễn Hàm tới rồi, cô vậy mà đổi nước hoa. Cô ta nhớ rõ mùi nước hoa trước kia cô dùng nhưng trong lòng lại đố kỵ.
Nhìn cô một cái, Thủy Tâm Nhu đột ngột đi vào, nở nụ cười ngọt ngào, “A… Nguyễn phó tổng tới rồi, cảm ơn cô đã có lòng.”
Cô liếc mắt nhìn thấy trên bàn trà đặt đầy đồ ăn từ khách sạn nào đó, mùi thơm ngào ngạt nhưng còn chưa động tới.
Thủy Tâm Nhu bỗng dưng liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm biểu tình tự nhiên, thật ngại quá, em cũng mang đồ ăn tới.
Giống như đang hỏi: Ông xã, anh muốn ăn của ai đây? Nếu như anh không ăn của em, có tin em sẽ xử chết anh không?
Nguyễn Hàm cũng không cam lòng yếu thế. Cô ngạo nghễ hất cằm lên, đôi mắt gian xảo không che dấu khinh miệt trào phúng, “A… chị dâu tới rồi, tới thật kịp lúc a!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]