Chương trước
Chương sau
“Chú không cần vui mừng quá, con chỉ tới xem ông ta chết chưa hay thôi.”

Đường Diệc Tấn và Ỷ Trí Huân đứng cùng nhau. Qua cửa sổ kính, anh cũng liếc mắt nhìn thêm vài lần.


Khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của anh khiến cho người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì, một chút ánh sáng phức tạp lướt quá đáy mắt anh.

Mạnh miệng!

Ỷ Trí Huân không vạch trần anh, khóe môi chỉ chứa ý cười thật sâu.

Bọn họ đứng trong chốc lát sau đó ngồi trên ghế dài trên hành lang.

“Này, chú có thuốc lá không?” Không khí này quá ngột ngạt, trong lòng anh rất bức bối, rất muốn hút một điếu thuốc để điều chỉnh cảm xúc phức tạp.

Đường Diệc Tấn nhìn Ỷ Trí Huân, biểu cảm trên mặt anh không chút thay đổi, giọng nói rất bình thản.

Ánh mắt chấn động một cái, Ỷ Trí Huân sờ soạng túi áo mình, sau đó ông lấy ra một hộp thuốc lá và bật lửa đưa cho Đường Diệc Tấn.

Đường Diệc Tấn tiếp nhận, tùy ý cầm điếu thuốc để ở bên miệng, biểu cảm có chút u buồn kia của anh không biết đẹp trai, mê người cỡ nào.


Châm thuốc xong, phát hiện ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình tới da đầu tê rần, Đường Diệc Tấn do dự một chút, khẽ nhíu mắt nhìn Ỷ Trí Huân.

“Chú có muốn hút một điếu không?” Híp mắt, nhíu mày… bộ dạng Đường Diệc Tấn có chút lưu manh.

“Nơi này là bệnh viện, không được hút thuốc nơi công cộng, con muốn hút thì lên phía trước, rẽ trái, đi thẳng đến cuối hành lang, chỗ đó có một ban công nhỏ.”

Ha ha… Đường Diệc Tấn cười khẽ một tiếng, “Cảm ơn thuốc lá của chú, còn có bật lửa nữa.”

“Chú bình thường không thích hút thuốc lắm, lúc xã giao có lẽ sẽ hút, mang theo trên người cũng chỉ tiện cho việc xã giao.”

Chậm rãi lắc đầu, ngay sau đó, Đường Diệc Tấn đứng dậy, anh cầm hộp thuốc lá và bật lửa của Ỷ Trí Huân đi tới ban công nhỏ mà ông nói.

Trong lòng cực kỳ phiền toái thế nhưng lại không hiểu sao dâng lên một cảm giác không biết tên.

Nếu bảo anh gọi cha, cổ họng anh giống như bị nghẹn xương cá, không phát ra được chút âm thanh nào.

Đặc biệt là, anh cảm thấy không được tự nhiên!

Anh cũng không nghĩ tới, vậy mà ở cùng ông sẽ có thể bình thản như vậy.

Ỷ Trí Huân cho rằng Đường Diệc Tấn hút thuốc xong liền trực tiếp bỏ đi, không nghĩ tới anh còn quay trở lại, cũng ngồi cạnh mình.


Mặc dù hai người đàn ông bọn họ cùng ngồi trên ghế dài, không ai lên tiếng nhưng lại có thể yên tĩnh ngồi như thế.

—————–

Bận bịu cả ngày hôn lễ, lại theo Đường Diệc Sâm thức đêm, ban ngày ở lại trong bệnh viện, Thủy Tâm Nhu vừa về tới nhà, thân thể buông lỏng nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, không bao lâu cô đã tiến vào mộng đẹp rồi.

Vốn dĩ cô muốn đợi Đường Diệc Sâm trở về, nhưng cô sớm đã bị sâu ngủ cuốn lấy, vứt chính sự ra sau đầu.

Cũng không biết qua bao lâu, vầng trăng sáng treo trên cao trong bầu trời đêm rọi vào qua khe hở màn cửa.

Đột nhiên thân thể tinh tế trên giường kia bắt đầu chuyển động.

Một cánh tay trắng noãn thò sang bên cạnh tìm kiếm, Thủy Tâm Nhu theo bản năng muốn xoay người ôm lấy Đường Diệc Sâm lại vồ hụt, chỉ nắm được một đám chăn mền.

Cảm giác hơi lạnh… Chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, Thủy Tâm Nhu hốt hoảng tỉnh lại.

Dụi dụi mắt, thò đùi sang bên cạnh, ơ, không có tường thịt để cô gác lên. Cô lập tức mở to hai mắt.

Mở đèn đầu giường lên, lại phát hiện quả thật Đường Diệc Sâm vẫn chưa về.

Thủy Tâm Nhu ngồi dậy cầm điện thoại nhìn, đã hơn mười hai giờ nha. Cô không chút do dự gọi điện thoại cho anh.

Chết tiệt, điện thoại kết nối nhưng không ai nghe.

“Đường Diệc Sâm, anh chết đi đâu rồi, sao vẫn chưa về?”

Gắt một tiếng, Thủy Tâm Nhu ngay sau đó gọi điện thoại cho Thủy Mộ Hàn, điện thoại vừa kết nối liền hỏi: “Anh, chồng em có phải còn đi cùng với anh?”

Tức giận hừ lạnh, Thủy Mộ Hàn nhíu mày.

Anh nghe ra ý tứ của Thủy Tâm Nhu rồi, cô trách anh đêm nay dẫn chồng cô ra ngoài xã giao.

“Thủy Tâm Nhu, xem tiền đồ của em kìa, tìm chồng tìm tới trên đầu anh rồi. Đường Diệc Sâm có hai cái chân, có thể đi lại, cậu ta hoàn toàn tự do. Cậu ta không đi cùng anh, bữa tiệc kết thúc rồi. Tụi anh đến quán bar ngồi một chút liền giải tán, không biết cậu ta đi nơi nào a, dù sao bây giờ anh đang ở nhà.”


“Anh ra ngoài với anh ấy, sao anh không giúp em trông chừng anh ấy chứ? Anh có nghĩ tới hạnh phúc của em gái anh hay không? Anh cũng không phải không biết thế giới này phi thường hiểm ác, hồ ly tinh ở khắp nơi, bất cẩn một tí là bị kéo vào động Bàn Tơ.”

Ha ha… Thủy Mộ Hàn cười ra tiếng, ngay cả giọng nói cũng vui vẻ. “Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm không phải đứa trẻ ba tuổi, em sợ cái gì! Anh cho em biết một phương pháp rất hữu ích. Nếu muốn đánh bại vô số tiểu yêu tinh, đầu tiên phải biến mình thành vua của trăm yêu, hút khô chồng em, cậu ta liền không có tinh lực đi ứng phó các tiểu yêu tinh khác rồi, còn mặc em sai khiến.”

“Anh, anh bị chị Hoa thử qua rồi sao?” Thủy Tâm Nhu đảo mắt gian xảo hỏi.

“…”

“Ừm, em nhớ rõ anh là đàn ông, đàn ông sẽ hiểu đàn ông nhất. Ha ha.. cảm ơn nhé!”

Thủy Mộ Hàn lập tức đen mặt, giọng nói cũng lạnh như băng, “Thủy Tâm Nhu, anh buồn ngủ, đi ngủ đây, về sau tìm chồng đừng tìm đến anh!”

Tiếng nói vừa dứt, Thủy Mộ Hàn đã cúp điện thoại, buồn bực vứt di động lên giường.

Đêm khuya vắng vẻ còn chưa ngủ, anh hết sức cô đơn, nghĩ tới Hoa Thiên Tầm, nhớ tới hai lần thân mật trước đó, nháy mắt có thể thức tỉnh dục vọng anh đè nén.

Hạ thân co thắt lại, khuôn mặt đen thui thống khổ.

“Thủy Tâm Nhu trời đánh, về sau trời vừa tối anh liền tắt máy!” Thủy Mộ Hàn vừa mắng vừa đi vào phòng tắm nước lạnh.

Ắt xì…

Thủy Tâm Nhu xoa mũi, kêu rên: “Tên khốn nào mắng mình vậy, nếu để bà biết được thì mày tiêu rồi!”

Khoác áo ngủ lên, cô xuống lầu.

——————-

Theo ánh đèn trên cầu thang nhìn thoáng qua phòng khách, Thủy Tâm Nhu ngoài ý muốn nhìn thấy Đường Diệc Sâm nằm trên ghế sofa.

Cô nhẹ nhàng đi tới.

Trên người anh còn bốc mùi rượu gay mũi, dưới ánh sáng ảm đạm, Thủy Tâm Nhu thấy được mặc dù anh ngủ nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt.

Đau lòng liếc nhìn Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu không tự chủ vươn tay sờ mi tâm của anh, muốn làm giãn ra giúp anh.

Không có báo động trước, tay Thủy Tâm Nhu đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, cũng bao trọn trong lòng bàn tay.

Anh thừa dịp cô đang ngây người mà kéo khiến cả người cô cũng ngã nhào lên người Đường Diệc Sâm.

“Hì hì… Anh tỉnh rồi, em không cố ý đánh thức anh.” Thuận thế, Thủy Tâm Nhu nằm sấp trên người Đường Diệc Sâm, hơi thở ấm áp của cô phất qua mặt anh.

“Anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tính lên lầu rồi, không nghĩ tới em đã xuống, cho nên, anh chỉ chờ em qua đây tìm anh.” Đường Diệc Sâm thì thầm bên môi cô, tiếng nói tràn đầy mị lực, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.

“Anh cũng mệt cả ngày rồi, đi lên tắm một cái đi, chờ chút em xoa bóp cho anh, được không?”

“Được, đều nghe theo bà xã.”

Yêu chiều nhéo mũi Thủy Tâm Nhu một cái, Đường Diệc Sâm ngồi dậy, ôm cô lên lầu.

Đường Diệc Sâm mặc áo choàng tắm nằm trên giường, bờ mông nhỏ của Thủy Tâm Nhu ngồi trên lưng anh, một đôi tay nhỏ ra dáng xoa nắn bờ vai anh, đấm lưng anh.

“Đường Diệc Sâm, đủ chưa, tay em tê rồi.”

Thủy Tâm Nhu nằm xuống, cô ôm chặt Đường Diệc Sâm, gương mặt dán gò má anh.

“Bà xã, anh còn muốn làm sao bây giờ? Haizz… anh tuyệt không cảm thấy đủ.”

Đường Diệc Sâm đưa lưng về phía Thủy Tâm Nhu, cô không thấy được khóe môi anh chứa ý cười vui vẻ, lưu manh nhếch mày.

“Hả… anh còn muốn, tay em đã tê đến vô cảm rồi.”

“Không cần em xoa bóp, cũng không cần em dùng lực, em cứ nằm cảm thụ là được.” Nói xong, Đường Diệc Sâm kéo Thủy Tâm Nhu xuống, cũng bò qua đè ép cô.

“Bà xã… cảm ơn em!”

Anh biết sao? Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm thâm tình nhìn nhau, cánh tay như rắn nước ôm lấy cổ anh, “Ha ha ha… Em chỉ biết em yêu anh, em không thể để anh bị người khi dễ!”

“Đường Diệc Sâm cũng yêu Thủy Tâm Nhu, rất yêu rất yêu…”

Kìm lòng không được, Đường Diệc Sâm in môi mình lên đôi môi đỏ mọng của Thủy Tâm Nhu, xúc cảm cực ướt át lưu nơi môi cô, ngậm lấy, mút, hôn…

Sau đó nhẹ nhàng đẩy miệng cô ra, đầu lưỡi đi vào trêu chọc, dây dưa.

Nhìn thấy Thủy Tâm Nhu, anh tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, anh chỉ muốn thật tốt yêu thương cô, hận không thể dùng hết nhiệt tình của mình.

Từ lúc Đường Diệc Sâm hôn mình, Thủy Tâm Nhu liền trầm luân, cô đồng ý cùng anh bên nhau….

Bàn tay to tà tứ thò vào trong, xoa nắn.

Một bàn tay khác theo đường cong xinh đẹp đi xuống, đầu ngón tay nhanh nhẹn tìm được chỗ nhạy cảm của cô, cách lớp vải, anh nhẹ đâm vào…

“Ưm……” Cô khống chế không nổi phát ra tiếng rên, ngón tay tà tứ của Đường Diệc Sâm rõ ràng biết cô muốn gì.

Lòng bàn tay nhiễm mật hoa, thuận theo ướt át lặng yên thăm dò……

“Ưm…” Không chút trở ngại tìm được điểm mẫn cảm nhất.

Thủy Tâm Nhu theo bản năng cong chân khóa Đường Diệc Sâm ở nơi sâu nhất, đôi mắt khao khát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.