Bị Thủy Tâm Nhu trực tiếp mắng là hồ ly tinh, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nghi đen thui, tức giận hiện rõ trên mặt.
Bà đột nhiên giơ tay lên tính tát Thủy Tâm Nhu.
Tiếng bạt tai thanh thúy còn chưa vang lên, tay trái của Ôn Nghi đã bị Đường Khả Tâm mạnh mẽ bắt được.
“Khốn kiếp, bà dựa vào cái gì đánh người? Chị dâu tôi nói không sai, bà cái gì cũng không phải, chửi hồ ly tinh cũng xem như cất nhắc bà rồi, nếu không thì chính là con chó thối tha!”
Đôi mắt đẹp tóe lửa, Đường Khả Tâm hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Nghi.
Cô không chút lưu tình ra sức dùng lực giống như muốn bóp nát xương tay bà, nhìn thấy Ôn Nghi đau đến nhíu mày vẫn không buông tay.
Còn gây sóng gió, cô sớm đã muốn dạy dỗ bà ta rồi.
“Đường Khả Tâm, cô cho cô là ai chứ? Cô mắng tôi chẳng phải cũng đang mắng mẹ cô sao, mẹ cô cũng đê tiện như tôi thôi. Đừng tưởng cô họ Đường liền thuần khiết lắm, cô cũng là đứa con hoang!”
‘Bốp’. Tiếng tát tai thanh thúy vang lên, đôi má Ôn Nghi hằn đỏ dấu năm ngón tay.
Mặt bà đau rát, tiếng nói lạnh buốt ập đến hướng bà!
“Thứ đê tiện! Tôi đã nhịn bà lâu rồi, ở đây tôi là người có tư cách dạy dỗ bà nhất, cho dù là thiên hoàng lão tử đến tôi cũng không sợ. Dám khi dễ người của tôi, không có cửa đâu!
Bà tưởng bà là ai chứ? Từ chỗ này đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502796/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.