Chương trước
Chương sau
Vừa đi vào văn phòng, còn chưa đặt mông xuống, Thủy Mộ Hàn lập tức cầm lấy điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý Hướng.

“Lục Hướng Nam, cậu lập tức tới văn phòng tôi một chuyến, khụ khụ khụ…”

“Được, tôi qua ngay.”

Lục Hướng Nam không dám thất lễ, đặt điện thoại nội bộ xuống lập tức đi tới văn phòng Tổng giám đốc.

Đã lâu anh không gặp qua Tổng giám đốc suy sút như vậy, hơn nữa sắc mặt của anh còn cực kỳ không tốt, môi trắng bệch.


“Khụ khụ khụ… Cậu đi điều tra cẩn thận một lần nữa cho tôi… khụ khụ khụ… về vụ tai tiếng bốn năm trước, vợ tôi… khụ khụ khụ…”

“Anh nói tôi sẽ đi làm, Tổng giám đốc, anh… có cần đến bệnh viện khám không?” Lục Hướng Nam nhíu mày liếc nhìn Thủy Mộ Hàn, anh thật cẩn thận nói tiếp: “Hình như anh ho rất nặng, hẳn là bệnh cũng không nhẹ.”

Giữa hai đầu lông mày hiện lên chút không vui, Thủy Mộ Hàn khó chịu Lục Hướng Nam lắm miệng.

Anh hiện tại có một loại cảm giác bỏ mặc, bệnh chết mới tốt, anh thật sự rất đáng chết!

Đêm qua, anh nằm trên đất rất lâu không đứng dậy, lo lắng đau đớn lan tràn khắp toàn thân, mưa to rơi xuống trên người và mặt anh, anh cũng thật khó chịu.

Hóa ra người đau không chỉ có mình anh.

Anh lại bởi vậy mà hận nhiều năm.

Tuy không xác định được lời Hoa Doãn Hạo nói có phải là sự thật hay không, nhưng lần này anh lựa chọn tin tưởng Hoa Thiên Tầm.

Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh năm đó cô quỳ xuống van xin anh rút đơn kiện Hoa Thác Dã, khi đó cô vậy mà lại khóc.


Anh cho rằng cô vì người đàn ông kia mà khóc, anh cho rằng người cô để ý là anh ta, anh cho rằng cô vẫn chỉ lợi dụng anh.

Cô nói người cô yêu là Hoa Thác Dã, cô và anh ở cùng một chỗ chỉ là tham luyến châu báu trang sức cùng gia nghiệp đồ sộ cuả nhà họ Thủy, cô chưa từng yêu anh, là anh ngu dốt tự dâng lên cho cô lợi dụng. Nếu không phải dính tai tiếng, cô vẫn như cũ là mợ nhỏ nhà họ Thủy, cô vẫn có thể sống một đời hư vinh. Nếu không phải muốn trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu ngồi tù, đánh chết cô cũng sẽ không thẳng thắn với anh, bởi vì Thủy Mộ Hàn anh thật sự rất dễ bị lừa gạt, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt, giả bộ khổ sở, anh liền sẽ đau lòng cô, anh liền tin tưởng cô.

Lúc đó, cô cười chảy nước mắt.

Anh nhớ rất rõ!

Ánh mắt nhìn anh cũng thật bình tĩnh.

Anh tin vào lời cô nói lúc đó.

Anh để cho cô lựa chọn, muốn anh rút đơn kiện thì bọn họ phải ly hôn, cô phải ra khỏi nhà.

Kết quả, cô vì tên côn đồ kia lựa chọn ly hôn với anh, thừa nhận tất cả tai tiếng.


“Không cần, tôi không chết được.” Khám bệnh gì chứ, anh không bệnh, đau lòng uống thuốc có thể trị được sao?

“…”

“Còn nữa, tra toàn bộ mọi chuyện liên quan tới Hoa Thiên Tầm và Bối Kỳ cho tôi, khụ khụ khụ… đặc biệt từ lúc hai người họ quen nhau, khụ khụ khụ… còn có cái chết của Hoa Thác Dã! Trong quá trình điều tra nếu như có khó khăn, cậu tìm anh Cửu giúp đỡ, cậu nói là Thủy Mộ Hàn bảo cậu tra, khụ khụ khụ… bằng bất cứ giá nào tra cho rõ cho tôi, khụ khụ khụ… tra cẩn thận chút, một chút manh mối cũng không thể bỏ qua, khụ khụ khụ…”

Nghe tiếng ho khan này, Lục Hướng Nam thật lo lắng Tổng giám đốc sẽ ho ra cả phổi, mày anh càng nhíu chặt lại.

“Ngày hôm qua, nhà của Hoa Thiên Tầm bị người quậy phá, cậu tra việc này trước giúp tôi xem là ai làm, khụ khụ khụ… Có tin tức lập tức nói cho tôi biết, khụ khụ khụ…”

“Được, tôi lập tức đi làm.”

——————

Lục Hướng Nam cảm thấy Tổng giám đốc hôm nay thật không ổn, vừa đi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, anh lập tức gọi điện cho Thủy Tâm Nhu.

“Tổng giám Thủy, ngại quá quấy rầy cô, tôi mới từ phòng Tổng giám đốc ra, nhìn thấy Tổng giám đốc bệnh cũng không nhẹ, kêu anh ấy đi bác sỹ anh ấy lại nói bản thân không bệnh. Nhưng sắc mặt anh ấy rất khó coi, môi đã trắng bệch, lại còn ho rất nhiều. Cô có thời gian thì qua xem anh ấy đi, hoặc là khuyên nhủ anh ấy đi bệnh viện cho an toàn, miễn cho trở nặng thành viêm phổi liền khó trị.”

“Được, lát nữa tôi qua xem anh ấy, cảm ơn anh trợ lý Lục.”

Tên khốn này thật đúng là không cho người ta bớt lo, hiện tại giả bộ bệnh gì chứ, ai thèm thương cảm anh?

Đáng đời!

Tuy trong lòng mắng như vậy, Thủy Tâm Nhu vẫn đi đến văn phòng Tổng giám đốc.

Cô ngồi trước mặt Thủy Mộ Hàn, anh cũng không để ý tới cô. Cô cẩn thận nhìn thì thấy thật đúng như Lục Hướng Nam nói, anh bị bệnh!

Tiếng ho khan của anh từ lúc cô vào phòng liền không ngừng lại.


“Thủy Mộ Hàn, tối qua anh làm gì vậy hả? Ngày hôm qua ban ngày không phải anh vẫn còn hăng hái sao? Hiện tại sao lại bệnh rồi? Xem ra thật đáng thương a!”

Thủy Tâm Nhu chống khuỷu tay trên bàn, tay nâng cằm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn, bên môi chứa ý cười nhạt.

Nhìn anh đột nhiên bệnh thành như vậy trong lòng cô thậm chí có một loại cảm giác sảng khoái, khà khà… Cô là vui sướng khi người gặp họa, ai bảo anh cuồng, miệng tiện!

Thủy Mộ Hàn hí mắt liếc Thủy Tâm Nhu một cái, khuôn mặt băng lạnh không chút ấm áp.

“Thủy Tâm Nhu, con mắt nào của em nhìn thấy anh đáng thương hả? Khụ khụ khụ… Anh hoài nghi em và anh không phải do cùng một mẹ sinh ra, cánh tay của em luôn đặt ra bên ngoài, khụ khụ khụ…”

Nụ cười bên môi Thủy Tâm Nhu càng thêm sâu, “Thủy Mộ Hàn, một buổi tối mà thôi, em phát hiện anh thay đổi so với trước kia, rất khác nha, anh xác định đầu anh chưa bị úng chứ? Ngại quá đi thôi, em hỏi qua mẹ rồi, mẹ nói tụi mình thật sự do mẹ sinh ra, không sai được, có thể là có chút gien khác biệt, ha ha, em có lương tâm hơn anh!”

Đôi mắt thâm trầm tóe lửa, Thủy Mộ Hàn hết sức không vui trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, “Tổng giám Thủy, em rất rảnh sao? Khụ khụ khụ… hôm nay em không cần đi làm ư? Lát nữa anh kêu thư ký in bảng chấm công của em ra, khụ khụ khụ… nếu để anh phát hiện có người vô cớ bỏ bê công việc, rời bỏ vị trí, người kia liền chết chắc rồi, khụ khụ khụ……”

“Anh vẫn đừng nên nói chuyện, em sợ anh ho đến chết, mẹ sẽ thương tâm. Anh đi bệnh viện đi, uống thuốc chích thuốc gì đó cũng được. Thủy Mộ Hàn, anh ghi thù với em như vậy là trách em tối qua không nói cho anh biết chị Hoa đi đâu hả?

Anh yên tâm, chị ấy hiện tại rất tốt, có một người đàn ông cực kỳ săn sóc dịu dàng chăm sóc chị ấy, nhân tiện chăm sóc luôn đứa bé trong bụng chị ấy. Thủy Mộ Hàn, anh đừng hiểu sai, chị Hoa nói chị ấy về sau không có chút quan hệ gì với anh, đứa bé trong bụng chị ấy cũng không cần anh lo lắng.”

Nghe Thủy Tâm Nhu nói như vậy, Thủy Mộ Hàn vô cùng khó chịu, một ngọn lửa giận không tên tràn ngập trong lòng, hai hàng lông mày nhướng cao.

Đôi mắt mang ánh lửa gắt gao trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, tức giận khiến Thủy Mộ Hàn càng ho dữ dội, mặt đen đã biến thành đỏ bừng.

“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…”

“Vẫn nên đi khám đi, em đi cùng anh. Em không nói sai mà, nếu anh nói đứa nhỏ không phải của anh, có người nhận không tốt sao? Hơn nữa chị Hoa không quấn anh, chị ấy cũng không tới tìm anh, anh nên vui vẻ mới đúng, sao ngược lại tức đến thế này? Anh, anh vẫn còn yêu chị Hoa đi? Hay đang giả vờ đáng thương?”

Thủy Mộ Hàn chẳng những ho đến khó chịu, anh lại còn thở hổn hển, yết hầu giống như bị mắc xương cá vậy. Anh nói không ra lời, chỉ trừng mắt như hai ngọn lửa sáng rực u oán nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Đi, em đi cùng anh tới bệnh viện.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu sờ trán Thủy Mộ Hàn, cô kêu lớn, “Thủy Mộ Hàn, anh sốt rồi anh biết không? Khốn kiếp, anh đây thật sự muốn chết sao?”

Trán của anh nóng quá, nhiệt độ chênh lệch không nhiều so với đêm mưa Đường Diệc Sâm té xỉu kia.

“Đi, mau đến bệnh viện, nếu anh chết, em cũng không muốn quản Vạn Huy nha. Sáng anh không uống thuốc sao? Người lớn như vậy lại giống một đứa bé, anh có mất mặt hay không? Ngay cả Duệ Duệ còn ngoan hơn anh nhiều!”

“Anh không đi, anh không sao!” Thủy Mộ Hàn bị Thủy Tâm Nhu kéo đứng lên, anh lại ngồi trở lại ghế, cũng đẩy tay cô ra.

“Thủy Mộ Hàn, nếu anh không muốn để em quản, làm ơn, anh hiện tại muốn chết cho ai xem chứ? Anh như vậy khinh bỉ chính mình anh cho là chị Hoa sẽ tha thứ cho anh sao? Anh là một người đàn ông, phải làm thì làm chuyện cho thực tế chút, chỉ nói với nghĩ thì chả được gì. Em không biết chị Hoa đi đâu, nếu anh muốn tìm chị ấy thì mau chữa khỏi bệnh rồi tự mình đi tìm chị ấy.”

“Thủy Tâm Nhu, anh không cần em làm gà mẹ, cũng chỉ có Đường Diệc Sâm mới có thể chịu được em, anh không phải cậu ta, không chịu thua bộ dáng này của em.”

Thủy Mộ Hàn cũng phát hỏa, anh trừng mắt rống to với Thủy Tâm Nhu.

“Tên khốn, em thật muốn đập chết anh. Anh không đi phải không? Em gọi cho mẹ.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu bắt đầu ấn điện thoại.

“Thật là phục em, chán ghét!” Gắt gỏng một câu, Thủy Mộ Hàn tức giận bất bình đứng dậy.

Thủy Tâm Nhu như cái đuôi đi theo sau anh, cũng đặt điện thoại xuống.

Tuy cô không biết tối hôm qua anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cô chắc chắn một điểm, khẳng định là anh biết chút gì, bằng không, anh sẽ không thay đổi nhanh như vậy.

Đến bệnh viện đo nhiệt độ, Thủy Mộ Hàn đã sốt cao tới 39.8 độ, nhất định phải truyền nước uống thuốc rồi.

Anh không muốn nói, Thủy Tâm Nhu cũng không hỏi lại mà an tĩnh ngồi bên cạnh cùng anh.

Tới cùng vẫn là người thân, cô nói lời cay độc với anh cũng là hy vọng anh tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.