Chương trước
Chương sau
“Anh Thủy Mộ Hàn, anh có nguyện ý cưới cô Bối Kỳ làm vợ? Cho dù sinh lão bệnh tử, nghèo khó hay giàu sang đều yêu cô ấy một đời một kiếp…”

“Tôi phản đối!”

Cha sứ còn chưa nói xong lời thề, nhất thời một giọng nói thanh thúy vang dội ngắt lời ông.

Tất cả trình tự hôn lễ cũng bị buộc gián đoạn.

Theo phản xạ, ánh mắt mọi người đều tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.

Thủy Mộ Hàn nhướng mày, ánh mắt trầm xuống, cũng ngoái đầu nhìn lại phía cửa lễ đường, chỉ thấy Hoa Thiên Tầm mặc chiếc váy dài phóng khoáng chậm rãi đi tới chỗ cha sứ.


Tóc cô búi lên rất đẹp mắt, khuôn mặt cũng hơi chút ửng hồng, cả người toát ra ánh sáng tự tin kiêu ngạo.

Bối Kỳ cũng quay đầu lại nhìn, nhất thời, đôi mắt dưới tấm voan lấp lánh lửa giận.

Khốn kiếp, mới vừa tiễn một tiện nhân lại tới thêm một đứa khác!

Là cô quá sơ suất, không nghĩ tới cô ta cũng tính ra được thủ đoạn này.

“Hàn…” Hoa Thiên Tầm đột nhiên xuất hiện, Bối Kỳ hết sức căng thẳng, cô khẩn trương nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn.

Cô sợ anh nhất thời đổi ý!

“Cha sứ, không cần để ý cô ta, chúng ta tiếp tục!” Thủy Mộ Hàn lạnh lùng liếc Hoa Thiên Tầm, anh không chút cảm xúc xoay người đối mặt với cha sứ.

Nghe Thủy Mộ Hàn nói như vậy, Bối Kỳ giống như uống thuốc an thần, đôi mắt cô lập tức sáng quắc, cũng mừng thầm trong lòng.

Chỉ cần Thủy Mộ Hàn không để ý tới cô ta, đợi kết hôn xong, cô sẽ từ từ thu dọn con tiện nhân không biết xấu hổ trước mắt này.


Lại là cô gái này, Lã Giai Vi ngồi trên ghế lễ đường vẫn nhận ra cô gái có dáng dấp giống mình Hoa Thiên Tầm này.

Cô là vợ trước của Thủy Mộ Hàn, cô hiện tại dựa vào cái gì tới phản đối anh cùng Bối Kỳ kết hôn?

Thật không biết xấu hổ, vô sỉ!

Trước kia lúc Bối Kỳ và Thủy Mộ Hàn kết giao, là cô ta đoạt hạnh phúc của cô, hiện giờ cô kết hôn, cô ta lại xuất hiện, người phụ nữ này thực không đơn giản, lòng dạ xấu xa.

Nếu không phải cô, con gái bảo bối của bà sẽ ngã từ trên lầu xuống mà bị phế đi một chân sao?

Lúc đầu nhìn thấy cô bà còn rất thích cô, trải qua nhiều chuyện như vậy, thật ngại quá, bà không ưa nổi cô.

Lại một lần nữa nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, Bối Trạc vẫn thất thần sững sờ, trong lòng ông nỉ non: ‘Giống, thật sự rất giống!’

Lúc cô chậm rãi đi tới, bước chân nhẹ nhàng kia, ánh mắt kia, thần thái kia,… ông thật sự cho rằng là Lã Giai Vi khi trẻ đi tới.

Cho dù cách ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ, cô cùng bà khi trẻ thanh thuần thoát tục như nhau.


Người giống như thế chỉ sợ ông cũng là lần đầu gặp phải!

Đầu còn chút choáng váng, Lê Dĩ Hoan trong khoảng thời gian này cũng không biết bản thân bị làm sao, cả người bà cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vừa nhìn thấy cô chủ tiệm hoa xuất hiện, bà giống như giật mình tỉnh ra.

Quá trùng hợp rồi, cô vậy mà cũng tới, hơn nữa, bộ dáng cô xem ra là nhắm vào chú rể.

Tuy bà rất thích cô, điều đó không sai nhưng Bối Kỳ tới cùng là cháu ngoại bà, cô Hoa tới phá rối như vậy bà cũng không thích.

Biểu tình của Lê Dĩ Hoan cực kỳ không vui, bà lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoa Thiên Tầm.

Có khối người không thích Hoa Thiên Tầm xuất hiện, biểu tình của Qua Nhã nháy mắt liền đen xuống, cánh môi mím chặt, bà hận không thể lao ra kéo cô ra khỏi lễ đường.

Nơi thần thánh như vậy, loại phụ nữ cặn bã như cô căn bản không xứng tới.

Muốn nói tới người cao hứng chỉ sợ chỉ có Thủy Tâm Nhu cùng Thủy Thịnh Duệ, cô ở trong lòng khen to Hoa Thiên Tầm xuất hiện thật tốt, cô thật sự quá khí phách rồi.

Đường Diệc Sâm chỉ nhàn nhã xoa cằm, khuôn mặt tuấn tú kia của anh không có quá nhiều biểu cảm, ánh mắt sắc bén thâm trầm lại lóe ra ánh sáng hứng thú.

“Yên lặng, hôn lễ tiếp tục cử hành.” Hoa Thiên Tầm xuất hiện gây chấn động hiện trường không ít, người thân ngồi hai bên theo giọng nói nghiêm trang của cha sứ mà ngừng nghị luận.

Đột nhiên Thủy Thịnh Duệ không an phận đứng dậy, huy động bàn chân nhỏ chạy về phía Hoa Thiên Tầm, “Mẹ mẹ…”

Nháy mắt toàn bộ lễ đường bởi vì Thủy Thịnh Duệ xuất hiện mà sôi trào.

Qua Nhã cực kỳ không vui, bà muốn ôm Thủy Thịnh Duệ trở về lại bị Thủy Tâm Nhu ngăn trở, “Mẹ, mẹ đừng đi thêm phiền, hôm nay người muốn kết hôn là anh, mẹ để cho anh ấy tự xử lý đi. Hơn nữa đây là nợ tình của anh ấy, dây dưa thế nào thì cũng phải trả.”

Nghe vậy, Đường Diệc Sâm thầm khen ngợi, bà xã yêu dấu của anh thật sự quá soái rồi!

“Anh Thủy, hôn này anh vẫn còn muốn kết ư? Tôi đang vội, 15 phút sau tôi còn phải chứng giám cho một hôn lễ khác.”

Liên tục bị cắt ngang, cha sứ có chút không vui, thế nhưng tu dưỡng tốt khiến ông vẫn bình tĩnh nói chuyện với Thủy Mộ Hàn.

“Kết, hôn lễ cử hành bình thường.”

Bối Kỳ gấp đến độ sắp ngồi xe lăn không yên, cô hận đôi chân cô không thể tốt hơn, cô muốn xông lên tát Hoa Thiên Tầm một cái.

Còn có đứa con hoang kia, lúc này còn xuất hiện gây sự, ngại tình hình chưa đủ loạn có phải không?

Giống y như mẹ nó vậy, hèn hạ!

“Thủy Mộ Hàn, tôi là thay đứa bé trong bụng lấy lại công bằng trước, cái hôn này tôi không cho anh kết!” Hoa Thiên Tầm nắm tay Thủy Thịnh Duệ, một lớn một nhỏ trừng mắt Thủy Mộ Hàn.

Lời vừa nói ra, gia đình hai bên nháy mắt đen mặt, vẻ mặt nghiêm túc.


Qua Nhã đưa tay đỡ trán, lần này lội nước đục, bà thật đúng là không quản nổi.

Mặt cũng mất hết rồi!

“Hoa Thiên Tầm, cô chỉ là vợ trước của tôi, cô uống lộn thuốc gì rồi hả? Đứa nhỏ của cô thì liên quan gì tới tôi? Cô có thai sao?” Ánh mắt sắc bén như báo săn giận dữ, đường nét khôi ngô trên mặt Thủy Mộ Hàn bỗng dưng siết chặt, cằm căng thẳng.

Anh có một loại dự cảm, anh bị Hoa Thiên Tầm tính kế.

Cô không phải đã nói sao, cô đặt vòng, cô không phải không muốn sinh con cho anh nữa sao?

Làm sao có thể mang thai rồi hả?

Chết tiệt, hai buổi tối kia anh thật sự không làm bất kỳ biện pháp nào.

Cơn tức trong Thủy Mộ Hàn từ từ dâng lên, ngại bạn bè người thân đang ngồi, anh mới không đánh Hoa Thiên Tầm.

Bối Kỳ bình tĩnh nhìn Thủy Mộ Hàn giống như muốn anh giải thích, cho dù cô không nổi giận nhưng lòng cô đã bắt đầu dậy sóng rồi.

Nhìn giọng điệu Hoa Thiên Tầm kiên định, cô ta không giống như nói dối, chẳng lẽ cô ta lại mang thai con anh?

Anh ở sau lưng cô lại thật sự ở cùng một chỗ với cô ta rồi sao?

Đêm đó anh thật sự đi tìm cô ta?

Ngón tay Bối Kỳ bỗng dưng siết chặt, gân xanh trên trán lồi lên.

“Thủy Mộ Hàn, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm! Đứa bé trong bụng tôi là con ai tự anh không phải rõ ràng nhất sao? Lúc anh ân ái với tôi có làm biện pháp không, chính anh không phải biết rõ? À, đây là kết quả kiểm tra chứng minh tôi mang thai, anh có thể tự mình xem.”

Nói xong Hoa Thiên Tầm đem tờ giấy báo cáo xét nghiệm đã chuẩn bị trước đó lấy ra, cũng giơ lên trước mặt Thủy Mộ Hàn và Bối Kỳ.

Bối Kỳ thoáng chốc tự mình xốc voan trắng lên, lạnh giọng chất vấn, “Hàn, đứa bé không phải là của anh chứ? Anh không ở cùng cô ta có phải không? Anh trả lời em đi!”

Kết quả kiểm tra là dương tính, tên trên đó viết rõ ràng là Hoa Thiên Tầm, còn có con dấu bệnh viện, không làm giả được.

Bối Kỳ muốn khóc, yết hầu lại giống như bị cái gì chặn lại, trong hốc mắt khô khốc không có nước mắt, chỉ có tư vị chua xót tràn lan trong lòng đau đớn không thôi. Cô khó có thể tin lắc đầu, cô có bao nhiêu hy vọng anh chính miệng nói cho cô không phải, không phải như vậy.

Thế nhưng hết lần này tới khác, Thủy Mộ Hàn im lặng, anh không lên tiếng.

Anh không tỏ thái độ chính là im lặng thừa nhận anh và Hoa Thiên Tầm có làm qua, đứa bé kia cũng có thể là của anh.

Nhất thời tâm Bối Kỳ như bị một con dao cắm vào, máu tươi tràn trề, đau đến vô cảm.

Phản bội rõ ràng mạnh mẽ hơn bất kỳ tổn thương nào.

Mặc kệ cô cố gắng thế nào, anh vẫn bị Hoa Thiên Tầm giữ lấy, cô hận chết người đàn bà này.

Biểu tình của Bối Kỳ cực kỳ u oán, ánh mắt hiện lên một tia chật vật.

Được lắm, ở trong hôn lễ của cô, cô ta tặng cô một lễ vật cả đời khó quên như vậy, cô sẽ không bỏ qua cho con đàn bà ti tiện này, cô nhất định phải diệt trừ cô ta.

Thình lình trong lễ đường đột nhiên ùa vào một đám phóng viên, vô số đèn flash nhấp nháy.

“Tổng giám đốc Thủy, nghe nói anh là người đàn ông bội tình bạc nghĩa, đây là thật sao? Anh làm bụng người ta lớn lại không phụ trách, bây giờ còn có tâm tư đi cưới người khác phải không?”

“Đại tổng giám đốc Thủy, vợ trước của anh hiện tại mang thai con anh, xin hỏi hôn lễ này của anh vẫn muốn tiếp tục cử hành sao? Anh tính xử lý sinh mệnh mới này thế nào?”

“Tổng giám đốc Thủy, anh muốn một tay ôm nhiều người, hậu cung đủ đầy sao? Anh cùng vợ trước vẫn dây dưa không rõ, có phải là do cô Bối không thể sinh, cho nên anh đây lợi dụng vợ trước thay anh sinh con? Nếu không vì sao anh chỉ cần con trai lại không cần vợ?”

“Cô Bối, xin hỏi cô là người thứ ba ư? Năm đó hôn nhân của bọn họ bởi vì cô tham gia mà chấm dứt à?”

“…”

Nếu là ngại tình huống này chưa đủ loạn, hàng loạt ký giả phóng viên đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ là một vết đao bổ thêm cho cuộc hôn lễ này.

Cha sứ lắc đầu thở dài, “Anh Thủy, thật ngại quá, thời gian của tôi tới rồi, không thể chủ trì tiếp hôn lễ của anh, mời anh một lần nữa sắp xếp cử hành hôn lễ đi.”

Cha sứ khép kinh thánh trong tay lại, làm dấu thánh giá xong liền rời đi.

Người nhà họ Bối ngồi xem lễ không đợi Thủy Mộ Hàn giải thích, bọn họ cũng đứng lên, bọn họ che chở Bối Kỳ rời đi.

Đôi mắt thâm trầm nổi bão táp nặng nề, hơi lạnh toát ra từ thân thể căng cứng của Thủy Mộ Hàn. Anh bỗng dưng mạnh mẽ kéo Hoa Thiên Tầm lao ra khỏi đám phóng viên, nhét cô lên xe hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.