Trong vòng một ngày, Hoa Thiên Tầm vậy mà hai lần gặp được Thủy Mộ Hàn và Bối Kỳ.
Duyên phận chết tiệt thật đáng ghét!
Chờ một chút trở về đi ngang tiệm xổ số, cô nên mua xổ số, với xác suất tốt đáng chết như thế, nói không chừng cô sẽ trúng thưởng. Không biết bọn họ có thấy cô hay không, dù sao Hoa Thiên Tầm coi như không thấy bọn họ, cô tiếp tục chọn áo sơ mi của cô.
“Thiên Tầm, thật khéo a, chúng ta lại gặp rồi. Cô… cũng mua áo sơ mi sao? Cô có bạn trai rồi hả? Tôi đang muốn chọn cho Hàn vài chiếc áo sơ mi, nếu không cô cũng cho tôi chút đề nghị đi.”
Tươi cười như tẩm gió xuân, nhìn thế nào Hoa Thiên Tầm cũng cảm thấy như gió lạnh trong ngày đông, cô cùng Bối Kỳ đứng không gần, cô phát hiện một cỗ hàn ý thấu tâm.
Đôi mắt giảo hoạt loé ra tia ác ý cùng gây hấn lạnh buốt, Hoa Thiên Tầm không sợ nghênh đón ánh mắt coi thường của Bối Kỳ, hất cao cằm, khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn tự tin chói lọi, không kém cỏi chút nào đáp lễ cô ta, “Ồ… đúng là vừa khéo. Đi dạo cửa hàng của nam kia đương nhiên là mua đồ cho đàn ông rồi. Hai người nhìn thế nào cũng giống người trong giới thượng lưu, a…. làm sao có thể sẽ tán thành đề nghị của tôi.”
Hoa Thiên Tầm khẽ nghiêng đầu nhìn Bối Kỳ, nụ cười của cô quyến rũ, vẻ mặt lại ngây thơ hồn nhiên.
“Cô ơi, phiền cô gói lại chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502759/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.