Chương trước
Chương sau
Tiếp xúc với Hoa Thiên Tầm qua vài lần, trong lòng Ỷ Kình Thiên, cô là người phụ nữ rất kiên cường, anh không thể tưởng được cô sẽ khóc sướt mướt. Từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống, xuyên qua áo sơ mi trắng mỏng in dấu lên ngực anh, ngay cả tâm của anh cũng chậm rãi nóng lên, không tự giác rung động.

Cô khóc thành như vậy có thể thấy được cô chịu nhiều oan ức rồi.


Tiếng khóc nức nở áp lực này chọc người yêu thương đến thế nào a!

Bả vai đơn độc không ngừng run rẩy cho thấy cô khó nhịn, Ỷ Kình Thiên như bị cuốn vào trong cảm xúc của cô, ngực anh cũng không hiểu sao bắt đầu nặng nề.

Không tự giác, lòng anh có chút quặn đau, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

“Khóc đi, khóc được thì tốt rồi.”

“Hu… hu hu hu…”

Nước mắt thống khổ cùng oan ức chậm rãi tràn ra khỏi hốc mắt, chảy thành dòng qua đôi má trắng bệch. Tâm tình dần có chuyển biến tốt, suy nghĩ của Hoa Thiên Tầm từng chút một trở lại với hiện thực. Tiếng khóc cũng chậm rãi ngừng, chuyển sang tiếng nức nở nhỏ, cô từ trong lòng Ỷ Kình Thiên ngồi dậy.

Hai mắt sương mù đẫm lệ thoáng nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị nước mắt vấy bẩn kia của Ỷ Kình Thiên, Hoa Thiên Tầm rũ mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới.


Cô muốn cười lại cười không nổi, càng có nhiều xấu hổ cùng ảo não.

Dùng tay lau bừa nước mắt, cô ái ngại nói: “Cái này… anh Ỷ, thật sự rất xin lỗi. Anh chẳng những đã cứu tôi, tôi.. tôi còn làm hư chiếc áo sơ mi của anh.”

Hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ bình tĩnh nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi.. hôm nào tôi đền cho anh một chiếc áo sơ mi.”

“Cô Hoa, không cần khách sáo, cô không có việc gì thì tốt rồi.”

Nói xong, Ỷ Kình Thiên còn rút mấy tờ khăn giấy ra nhẹ nhàng lau nước mắt cùng nước mũi cho Hoa Thiên Tầm.

Anh dịu dàng, Hoa Thiên Tầm chợt ngẩn ra, hai tròng mắt ngạc nhiên trừng lớn.

Thủy Mộ Hàn trước kia cũng đối tốt với cô thế này, chỉ cần cô khóc, áo sơ mi của anh đều thành khăn tay cho cô, sau đó, anh còn cực kỳ dịu dàng dỗ cô, lau nước mắt nước mũi cho cô, anh còn có thể cho cô làm nũng cho cô trút tâm tư.


Giống như một dòng điện chạy thoáng qua, hình ảnh trong quá khứ rõ ràng hiện lên trong đầu.

Hoa Thiên Tầm bỗng dưng né tránh đụng chạm của Ỷ Kình Thiên, “Cảm ơn, tự tôi làm được rồi. Tôi… thất lễ rồi, để anh chê cười rồi.”

“Trong lòng cảm thấy không thoải mái, náo một chút phát tiết ra ngoài cũng tốt. Cô Hoa, có tâm sự đừng giữ một mình, cô có thể tìm bạn bè tới tâm sự.”

Ánh mắt xa xăm lại ôn tồn nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm, cô lại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

“Ừ, tôi sẽ làm vậy, tôi đi rửa mặt trước.”

“Cô Hoa, chuyện vừa rồi cô có muốn báo cảnh sát không? Tôi có thể làm chứng cho cô.”

“Không cần, có thể do đối phương đi đường không cẩn thận.” Hoa Thiên Tầm xoay người bỏ đi, Ỷ Kình Thiên vẫn còn mím môi nhìn bóng lưng cô.

————–

Thấy Hoa Thiên Tầm không có việc gì, Ỷ Kình Thiên mua bó hoa hồng liền đi. Kỳ thật anh cũng không có tặng ai a, càng không có bạn gái, cầm về nhà cho mẹ bày trong bình hoa chưng cho có không khí mà thôi.

Dần dà, tiệm hoa nhỏ này vậy mà trở thành thói quen nhỏ của anh.

Chỉ cần anh không có chuyến bay, anh không tới tiệm hoa liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, không hiểu sao nơi này giống như từ từ trở thành nơi thuộc về anh.

Lòng tràn đầy khổ sở cùng khó chịu sau khi khóc xong, tâm tình Hoa Thiên Tầm cũng tốt hơn nhiều, thế nhưng, cho dù cô đã rửa mặt, ánh mắt vẫn có chút sưng đỏ.

Vốn còn phải giao hoa, cô bảo Hoa Doãn Hạo tới hỗ trợ, bản thân ngoan ngoãn ở trong tiệm.

Không phải cô không muốn báo cảnh sát, năm đó mẹ Hoa chết còn không điều tra ra a, cô cùng Hoa Thác Dã có báo án, đến nay một chút tin tức cũng không có.


Chiếc xe máy màu đen kia nhanh chóng chạy mất hẳn là cũng giống chiếc xe trước kia không hề đơn giản.

Bọn họ chỉ ở tại thôn Hoa Điền làm nông dân chuyên trồng hoa bình thường, Hoa Thiên Tầm thật sự nghĩ không ra vì sao có người ba lần bốn lượt hại bọn họ như vậy.

“Xin hỏi, cô là cô chủ tiệm hoa này sao?”

Nghe tiếng, Hoa Thiên Tầm vội vàng lấy lại tinh thần, tập trung nhìn vào người trước mắt, vậy mà lại là vị khách cô không cẩn thận đụng phải trong tiệm áo cưới kia.

“Vâng, tôi là chủ tiệm hoa này. Thưa bà, xin hỏi bà có chuyện gì sao?”

Bà hẳn không tới tìm cô phụ trách cái gì chứ, tim Hoa Thiên Tầm bỗng dưng lỡ một nhịp.

“Không có gì, tôi chỉ đến xem, thuận tiện mua chút hoa.”

Lời vừa nói ra, Hoa Thiên Tầm cau mày lại, gì chứ, suy nghĩ của cô thật xấu xa nha, trên đời này làm sao có thể toàn ngươi xấu.

Người trước mắt khí chất cao quý, làm sao lại là kẻ tiểu nhân tính toán kia chứ!

Cô nhanh chóng nở nụ cười nhạt, “Được a, bà tùy ý lựa đi, chờ chút tôi giảm giá cho bà.”

“Cô gái, cô giúp tôi chọn một chút hoa thích hợp cắm trong bình chưng ở nhà cho thêm đẹp là được.” Lê Dĩ Hoan nhìn thoáng qua cô gái nhỏ trong tiệm, bà cũng không tự mình đi chọn mà bảo người ta chọn giúp bà.

“Được a, chị Hoa nhà chúng tôi rất tốt, bà nói chuyện với chị ấy đi, đợi chút nữa tôi sẽ quay lại. Nếu cảm thấy hoa trong tiệm chúng tôi đẹp, về sau bà phải tới nhiều hơn a…”

“Miệng nhỏ này thực ngọt a! Theo lời cô nói vậy, về sau tôi sẽ thường ghé thăm.”

“…”

“Cô chọn nhân viên cửa hàng không tệ, cô gái nhỏ này xem ra rất lanh lợi.” Lê Dĩ Hoan thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm.

“Hì… bà quá khen.”

Người trước mắt hiền lành, cô chỉ không cẩn thận đụng phải bà một chút thôi, bà vừa tới trong tiệm, ánh mắt liền nhìn chằm chằm mình. Hoa Thiên Tầm bị bà nhìn chăm chú rất không tự nhiên.

“Bà, bà ngồi trước đi, tôi rót ly nước cho bà.” Giống như trốn tránh, Hoa Thiên Tầm đi đến bình nước rót ly nước đặt trước mặt Lê Dĩ Hoan.

“Chị Hoa đúng không? Tôi cũng gọi giống bọn họ đi, thật thân thiết. Tiệm này do cô mở? Cô có chị em hay không? Dáng dấp cô và mẹ cô rất giống nhau ư?”

Hoa Thiên Tầm trừng mắt nhìn, trong nháy mắt có hơi lờ mờ rồi.

Các cô chỉ là bèo nước gặp nhau, vấn đề đối phương hỏi quả thật rất riêng tư.

Các cô không hề quen a!

Khóe miệng Hoa Thiên Tầm không tự giác giật giật một phen, cũng đưa tay đỡ trán.

Lê Dĩ Hoan cũng thấy khó hiểu, sau khi bà rời khỏi tiệm áo cưới liền bắt taxi muốn cùng bạn bè dùng trà, không hiểu sao, bà lại từ chối, cũng bảo tài xế chở bà tới tiệm hoa này.

Ý thức được Hoa Thiên Tầm đề phòng, cũng hiểu được bản thân quá nóng vội, Lê Dĩ Hoan cười bổ sung thêm: “Cô gái, tôi ở Úc nhiều năm, mới về Hong Kong. Tôi cảm thấy cô rất giống một người bạn của tôi, cho nên tôi muốn hỏi thăm chút người trong nhà cô. Bởi vì sau khi đi Úc tôi liền mất liên lạc với bà ấy, thực không dám giấu diếm, lần này tôi trở về là để tìm người.”

Nghe Lê Dĩ Hoan giải thích như vậy, Hoa Thiên Tầm thả lỏng. “Tiệm này do tôi mở, nhà tôi chỉ có một mình tôi, anh và mẹ tôi đều đã qua đời.”

“A.. thực xin lỗi, gợi lên vết thương của cô rồi.” Lê Dĩ Hoan nhìn ra được khuôn mặt Hoa Thiên Tầm lướt qua một tia đau thương, cô gái này vẫn rất kiên cường, một mình còn mở một tiệm bán hoa.

Nhất thời bà lại tăng thêm cảm tình với Hoa Thiên Tầm.

“Không sao cả, bọn họ đều ở trong lòng tôi.”

Cũng không biết vì sao, Lê Dĩ Hoan liếc mắt một cái liền thích Hoa Thiên Tầm, hơn nữa càng nhìn càng thích, loại cảm giác này ra ngoài dự kiến của bà, quá thần kỳ rồi.

Bà luôn là một người phụ nữ có chừng mực, cho dù đã kết hôn cũng là một người vợ hiền, thế nhưng hôm nay mới chạm mặt như vậy, bà vậy mà rối rắm, lại còn cảm mến cô gái nhỏ tinh khiết này. Trong lòng bà thật có một loại cảm giác chỉ hận không sớm gặp mặt, ngay cả chính bà cũng nói không rõ lý do.

“Thưa bà, cúc Ba Tư, hoa bách hợp, hoa cát cánh…… mấy loại này được không?” Hoa Thiên Tầm nhận hoa nhân viên cửa tiệm chọn, hỏi ý kiến Lê Dĩ Hoan.

“Hoa rất đẹp, thẩm mỹ nhân viên tiệm cô không tệ a, tôi rất thích.”

Kỳ thật, mua hoa không phải trọng điểm, Lê Dĩ Hoan muốn nhìn Hoa Thiên Tầm thêm vài lần.

“Được, để tôi gói lại, giảm 20% nhé.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm nhanh chóng gõ máy tính.

“Đừng, đừng giảm giá, tôi không chiếm tiện nghi của cô. Một mình cô mở tiệm hoa không dễ dàng, tâm ý của cô tôi nhận là được.”

Cũng không đợi Hoa Thiên Tầm tính ra số tiền, Lê Dĩ Hoan để lại một tờ một ngàn liền lấy hoa đi.

“Bà ơi, không cần nhiều tiền như vậy, tôi còn phải thối tiền lại nữa.”

“Được rồi, đừng khách khí với tôi, tôi rất thích cô, khó có được tôi cùng cô lại hợp ý như thế.” Lê Dĩ Hoan cũng không quay đầu, bà lên taxi liền đi.

Thất thần nhìn tờ một ngàn trong tay, Hoa Thiên Tầm thở dài một hơi.

Cô hôm nay làm sao vậy, vừa mới từ trong kinh hồn phục hồi lại tinh thần, hiện tại lại giống như giẫm lên vận cứt chó, đột nhiên có người đối tốt với cô như vậy, hơn nữa còn là người xa lạ.

Đời người thật sự kỳ diệu, có lẽ giống như đi xe điện đụng, cô đụng phải vận may rồi.

Nhớ tới chiếc áo sơ mi mình làm hư không lâu của Ỷ Kình Thiên, Hoa Thiên Tầm dặn dò với nhân viên trong tiệm một phen, sau đó cô cầm túi xách rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.