Tiếp xúc với Hoa Thiên Tầm qua vài lần, trong lòng Ỷ Kình Thiên, cô là người phụ nữ rất kiên cường, anh không thể tưởng được cô sẽ khóc sướt mướt. Từng giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống, xuyên qua áo sơ mi trắng mỏng in dấu lên ngực anh, ngay cả tâm của anh cũng chậm rãi nóng lên, không tự giác rung động.
Cô khóc thành như vậy có thể thấy được cô chịu nhiều oan ức rồi.
Tiếng khóc nức nở áp lực này chọc người yêu thương đến thế nào a!
Bả vai đơn độc không ngừng run rẩy cho thấy cô khó nhịn, Ỷ Kình Thiên như bị cuốn vào trong cảm xúc của cô, ngực anh cũng không hiểu sao bắt đầu nặng nề.
Không tự giác, lòng anh có chút quặn đau, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Khóc đi, khóc được thì tốt rồi.”
“Hu… hu hu hu…”
Nước mắt thống khổ cùng oan ức chậm rãi tràn ra khỏi hốc mắt, chảy thành dòng qua đôi má trắng bệch. Tâm tình dần có chuyển biến tốt, suy nghĩ của Hoa Thiên Tầm từng chút một trở lại với hiện thực. Tiếng khóc cũng chậm rãi ngừng, chuyển sang tiếng nức nở nhỏ, cô từ trong lòng Ỷ Kình Thiên ngồi dậy.
Hai mắt sương mù đẫm lệ thoáng nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị nước mắt vấy bẩn kia của Ỷ Kình Thiên, Hoa Thiên Tầm rũ mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Cô muốn cười lại cười không nổi, càng có nhiều xấu hổ cùng ảo não.
Dùng tay lau bừa nước mắt, cô ái ngại nói: “Cái này… anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502758/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.