Không ngoài Đường Diệc Sâm suy đoán, Đường Dụ và Đường Diệc Tấn đều nhận được cùng một bức ảnh. Đường Diệc Tấn nói chuyện với người đại diện một phen, anh vội vàng đặt vé máy bay bay về Hong Kong.
Nhìn bức ảnh cực kỳ thân mật kia, nhất thời gân xanh nổi đầy trên trán Đường Dụ, cơ mắt kịch liệt run rẩy. Đường nét khuôn mặt ông đen thui căng thẳng, ánh mắt hiện lên chút chật vật.
Không chút do dự, ông lập tức bảo trợ lý đi tìm hiểu căn nhà riêng ở bờ biển của Ỷ Trí Huân, sau đó ông cũng vội vàng ra ngoài.
Nếu thật là như vậy, ông nhất định phải bắt cho được đôi tiện nhân kia.
Buồn cười, bọn họ dám phản bội ông, cho ông đội nón xanh thật lớn.
Đường Diệc Sâm để Thủy Tâm Nhu lái xe, anh ngồi ở ghế lái phụ gọi điện không ngừng, đồng thời cũng bảo Đoạn Vô Ngân nhanh chóng đi tra nhà riêng ở bờ biển của Ỷ Trí Huân.
Di động Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân đều tắt máy, anh không gọi được cho bọn họ, anh có thể nghĩ tới, nói vậy Đường Dụ cũng sẽ đoán được.
Thời gian giành giật từng giây, anh nhất định phải chạy đua với Đường Dụ, tìm được bọn họ trước một bước, nếu không hậu quả nhất định sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
————-
Đường Diệc Sâm nhận được điện thoại của Đoạn Vô Ngân, xác định được vị trí nhà riêng của Ỷ Trí Huân, sau đó anh gọi điện cho Ỷ Kình Thiên.
“Kình Thiên, nhờ em đi một chuyến, em lập tức tới dãy biệt thự kiểu Âu ở vịnh Thiển Thủy, chúng ta lát nữa hội hợp ở đó. Tạm thời anh không giải thích rõ với em được, đến nơi em sẽ hiểu, phiền em rồi.”
Giọng điệu Đường Diệc Sâm lộ ra chút nhờ vả, đây là việc Ỷ Kình Thiên hiếm khi gặp, lông mày anh nhíu chặt, anh nhận lời rồi.
Khẳng định là xảy ra việc gấp, bằng không, Đường Diệc Sâm sẽ không dễ dàng đi cầu người!
Hỗn loạn nóng vội, bất an như lửa đốt, Thủy Tâm Nhu phụ trách lái xe, tay cầm vô lăng không khỏi có chút run rẩy.
Vừa nhìn thấy tấm hình kia, cô và Đường Khả Tâm đều luống cuống, làm sao còn sắp xếp được nhiều chuyện như vậy, hơn nữa các cô đều mướt mồ hôi vì mẹ và chú Huân.
Thủy Tâm Nhu từng nhìn thấy Đường Dụ thô bạo, lỡ như thật sự bị bắt ngay tại trận, cô không dám nghĩ tiếp nữa. Lúc này cô không chỉ đau lòng Đường Diệc Sâm phải bày mưu nghĩ kế, lại còn bội phục, khâm phục anh bình tĩnh.
Nháy mắt, cô cũng hiểu rõ anh nhẫn nhịn làm nhiều chuyện như vậy, anh không phải vì bản thân mà để bảo vệ rất nhiều người.
Sống mũi cay cay, Thủy Tâm Nhu theo bản năng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú khiến người ta đọc không ra cảm xúc của Đường Diệc Sâm.
Thật sự làm khó anh rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, lòng cô cũng bị nhồi đầy những lời khó mà giải thích muốn ngo ngoe động đậy, cô càng muốn hiểu rõ anh hơn.
Khi xe bọn họ tới địa điểm dự định hội hợp cùng Ỷ Kình Thiên, Đường Diệc Sâm cũng lấy mấy món ăn cao cấp Đoạn Vô Ngân đem mang lên xe bọn họ.
“Anh Sâm, có cần hỗ trợ gì không?”
“Không cần, cậu về trước đi, chuyện đêm nay cậu coi như chưa từng xảy ra.”
“Được, vậy em đi trước, có việc thì gọi em.”
Ỷ Trí Huân thật sự là một người đàn ông dùng tâm suy nghĩ, ông cố ý xuống bếp vì Yến Thục Phân.
Bọn họ ngồi trên bàn dài trải khăn trắng, bầu không khí nhu hòa, âm nhạc du dương, ở giữa bàn dài đặt một giá cắm nến, ánh nến lập loè tô điểm khiến phòng khách cực kỳ lãng mạn.
Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân nhấm nháp rượu đỏ, bọn họ thâm tình nhìn nhau. Giống như giữa bọn họ không hề có khoảng cách, bọn họ là một đôi tình nhân yêu nhau đã lâu, không ai có thể tách bọn họ ra.
Nếu như bọn họ về sau chỉ có bây giờ, vậy thì để cho đêm nay toàn bộ trở thành vĩnh hằng đi!
Thình lình ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp mạnh bạo giống như bão táp đen kịt nặng nề kéo tới.
Yến Thục Phân kinh ngạc, ngay sau đó, bà theo bản năng nhìn về phía cửa đóng chặt.
“Trí Huân…”
Chỗ bọn họ gặp riêng từ trước tới nay chưa từng có người tới gõ cửa, đêm nay thật sự ngoài ý muốn rồi.
Ngoài cửa liên tục vang lên tiếng gõ cửa kéo dài dồn dập, Ỷ Trí Huân lập tức nhíu mày lại, “Thục Phân, đừng sợ, có anh ở đây! Cho dù trời sập xuống cũng có anh đỡ thay em.”
“Chú Huân, mở cửa, con là Diệc Sâm!”
Đường Diệc Sâm vậy mà tìm tới nơi này, Yến Thục Phân không tự giác thầm hỗn loạn sợ hãi, bà không biết làm sao nhìn sang Ỷ Trí Huân.
Ỷ Trí Huân nhìn bà gật đầu, ý bảo bà đừng lo lắng, ông đi mở cửa.
—————
Ỷ Trí Huân lúc này mới mở cửa ra, Đường Diệc Sâm dẫn đầu, những người khác nhanh chóng mang theo đồ này nọ đi vào, không nói một tiếng bắt đầu bày biện phòng khách, thu dọn những đồ không nên có.
“Diệc Sâm…” Hung hăng cắn môi một cái, Yến Thục Phân mới gian nan bật khẽ ra hai chữ.
“Con không có thời gian giải thích với hai người, chờ chút mọi người hành sự theo hoàn cảnh.”
Lời vừa nói xong, mọi người đều ngồi xuống bàn ăn hình chữ nhật, lập tức ngoài cửa vang lên một trận dồn dập, tiếng gõ cửa còn thô bạo hơn so với trước.
“Ỷ Trí Huân, nhanh mở cửa!” Giọng nói Đường Dụ mang theo tức giận, còn chưa thấy người đã cảm nhận được cỗ hùng hổ kia của ông.
Ỷ Trí Huân và Đường Diệc Sâm liếc nhìn nhau, sau đó ông đứng dậy đi mở cửa.
Yến Thục Phân khẩn trương đan chéo tay lại với nhau, thấy thế, Đường Khả Tâm ngồi cạnh bà cầm chặt tay bà.
“Mẹ, đừng sợ, đã có tụi con.”
“Mọi người nhớ rõ phải cười, phải vui vẻ chút.”
Thủy Tâm Nhu nhìn khóe miệng Đường Diệc Sâm nhếch lên, không tự giác, lòng cô có chút chua xót có chút đau lòng.
Cô cũng bắt chước anh, chua chát giật giật khóe miệng, cũng nắm chặt bàn tay to của Đường Diệc Sâm.
“Ỷ Trí Huân, mày mẹ nó khốn kiếp!”
Cửa vừa mở ra, vừa nhìn thấy Ỷ Trí Huân, Đường Dụ ngay lập tức phẫn nộ tung quả đấm về phía ông.
Tâm bỗng nhiên khẽ giật, Yến Thục Phân muốn chạy tới ngăn cản, thậm chí tính thẳng thắn thừa nhận. Đường Khả Tâm nắm chặt tay bà, cũng nhìn bà lắc đầu.
Không khí một lần nữa căng thẳng, Đường Diệc Sâm đứng lên, anh nhanh chóng đi tới cửa.
“Ba, sao ba cũng đến đây? Chẳng lẽ ba có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ biết chúng con đang ăn cơm ở nhà chú Huân sao?”
Ỷ Trí Huân cũng không đánh trả, Đường Dụ muốn đánh tiếp lại bị Đường Diệc Sâm bắt được cổ tay.
Quét mắt về phía phòng khách, Đường Dụ thấy người ngồi bên trong không hiểu đầu đuôi gì đang nhìn ông.
Có người cắn chiếc đũa, có người sững sờ, có người gắp đồ ăn, xem ra giống như ông rất không thức thời đột nhiên tới quấy rầy bọn họ tụ hội vậy.
“Ba, có phải ba biết con trở về, vì hoan nghênh con, chú Huân mời chúng con một nhà tới ăn cơm, cho nên ba cũng ngửi thấy mùi tới đây? Con tưởng rằng ba không biết nhà chú Huân nha.” Nói xong, Đường Khả Tâm đứng lên, cô đi đến bên cạnh Đường Dụ làm nũng kéo tay ông.
Thấy thế, Đường Diệc Sâm cũng buông tay anh xuống, đi trở về ngồi bên cạnh Thủy Tâm Nhu.
Đôi mắt giảo hoạt chớp lóe, Thủy Tâm Nhu cũng mở miệng, “Ba, đến rồi cùng ăn đi, dù sao bữa tối tụi con chuẩn bị cũng rất phong phú.”
“Đúng vậy, chú Đường cùng ăn đi.” Ngay cả người ngoài Ỷ Kình Thiên này cũng mời ông.
Nếu ông không biết điều ngồi xuống sợ là tự rước lấy nhục, Đường Dụ rất không vui cau mày, nghiêm mặt, sải chân, ông đi vào phòng khách.
“Qua đây cùng ăn đi, khó có khi bọn nhỏ vui như vậy.” Yến Thục Phân nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ba, con mới trở về vài ngày, đã lâu không gặp ba, ba không ngại ngồi cạnh con đi.” Đường Khả Tâm lôi kéo Đường Dụ cùng ngồi xuống bên cạnh chú Huân, cố ý tách ông ra khỏi Yến Thục Phân.
“Trí Huân, xin lỗi!” Ngồi xuống, Đường Dụ rất miễn cưỡng nói lời xin lỗi.
“Không có gì, chúng ta lúc trước chẳng phải đánh từ nhỏ tới lớn sao.” Hốc mắt hơi đau, một đấm này của Đường Dụ quả thực không nhẹ.
Yến Thục Phân nhìn ở trong mắt, ngoại trừ đau lòng bà phải làm thế nào đây?
Tóm lại, bà hết sức áy náy với người đàn ông luôn phải trả giá vì mình này!
“Khả Tâm, con về sao không tới tìm ba?”
“Ba, con đây không phải sợ ba bận sao, người ta còn muốn tạo bất ngờ cho ba.”
Đường Khả Tâm vừa làm nũng vừa dỗ dành, có tác dụng gấp mười lần so với lời nói của những người ở đây, lửa giận Đường Dụ lập tức giảm bớt vài phần.
“Ba, không phải ba cũng nhận được một tấm hình giống tụi con chứ? Tụi con vừa rồi còn lấy ra đùa nha, sao lại photoshop mẹ và chú Huân xấu như vậy, nói thế nào người thật cũng đẹp trai xinh gái hơn rất nhiều. Aizz… có người đúng là nhàm chán như vậy, đặc biệt là mấy ký giả truyền thông kia, sợ không có tin tức liền viết bậy viết bạ, nếu để con biết là ai gửi bậy, khẳng định tố cáo tới cùng.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm mở bức hình trên điện thoại mình ra, cũng giơ lên cho Đường Dụ xem.
Không hẹn mà cùng, Thủy Tâm Nhu và Đường Khả Tâm cũng giơ màn hình di động của mình lên.
“Nhìn xem, tụi con cũng có, hẳn là người nhà họ Đường chúng ta đều nhận được rồi. Con thấy thật khó chịu, vì sao chỉ có nhà họ Đường chúng ta nhận được?” Thủy Tâm Nhu tiếp lời Đường Diệc Sâm, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn biểu tình của cha chồng.
Nhìn hình ảnh bản thân và Ỷ Trí Huân ôm chặt nhau bên bờ biển, Yến Thục Phân sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Là bọn họ quá bất cẩn rồi, vậy mà không biết có người theo dõi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]