Lúc bưng sủi cảo lên hình dạng khác nhau nhưng mùi vị thật sự không tệ, Thủy Tâm Nhu ăn đến no căng bụng. Ngôi nhà thanh lãnh này cũng khó có khi náo nhiệt một hồi.
Mặc dù Đường Khả Tâm cười nhưng ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm vẫn nhìn ra chút manh mối.
Sau khi bữa tối kết thúc, anh gọi cô đến vườn hoa một chút.
“Khả Tâm, em về một mình sao? Cậu ta đâu?” Đường Diệc Sâm đi chậm, anh thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Khả Tâm. Giống như nhìn thấu cô cất giấu tâm tư, có thể, lần này trở về thật sự không đơn giản.
“Phẫu thuật của anh ấy cực kỳ thành công, đã thay giác mạc, anh ấy có thể nhìn thấy rồi. Anh cả, có một số việc em không biết nên nói với anh thế nào, ngay cả bản thân em cũng không rõ ràng lắm, thật sự không rõ ràng.”
“Ở nhà nhiều cùng mẹ đi, bà ấy bình thường một mình cũng rất cô đơn, muốn tìm người trò chuyện cũng không có. Chuyện nghĩ không ra thì đừng nghĩ, có cần giúp đỡ lúc nào cũng có thể, không cần phải một mình gánh vác. Em phải biết rằng em còn có người nhà.”
“Dạ, em biết mà, cám ơn mọi người.”
“Nghỉ ngơi một thời gian trước đi rồi hãy dự tính cho tốt.”
“Anh, ông Vũ Văn gần đây có đến tìm anh không? Ông ấy có nói qua chuyện gì với anh không?”
“Không có! Gần đây Bất động sản Vũ Văn xảy ra chút chuyện, có điều đã xử lý tốt rồi.”
Mặc dù chuyện ngoài ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502752/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.