Chương trước
Chương sau
Nhìn dấu hôn ngân chi chít trước ngực Hoa Thiên Tầm, bàn tay kéo cô của Thủy Mộ Hàn đột nhiên cứng đờ, trở nên ngoan cố, cằm nhọn căng cứng. Con ngươi của anh đang thay đổi, đây là điềm báo tức giận, hơi lạnh thấu xương toát ra từ thân thể căng cứng của anh.

“Hoa Thiên Tầm, cô dám uy hiếp tôi, cô muốn chết sao?”


Cùng với tiếng nói lạnh như băng, bàn tay to của Thủy Mộ Hàn đột nhiên buông lỏng ra, chuyển sang dùng lực nắm cằm cô.

“Thủy Mộ Hàn, anh có giỏi thì bóp chết tôi đi! Anh giả bộ quân tử gì chứ, bản thân làm lại không dám thừa nhận, lại còn sợ người ta nói, xì…”

Hàng mày thanh tú như ánh trăng khuyết nhướng lên, đôi môi anh đào cong lên, Hoa Thiên Tầm lộ ra giọng điệu mỉa mai.

“Cô câm miệng cho tôi!”

Giống như bóp nát cằm Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn không chút lưu tình ra sức dùng lực, mắt thấy cô đau đến sắc mặt trắng bệch vẫn như cũ không chịu buông tay. Anh hiện tại vô cùng tỉnh táo, đối với chuyện ngày hôm qua, anh vừa giận vừa buồn bực.

Đó không phải là anh bị mất khống chế hay sao!

Hoa Thiên Tầm cũng không tách bàn tay to của Thủy Mộ Hàn ra, cũng không vùng vẫy, mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nếu muốn giết cô vậy thì đến đi!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Hoa Thiên Tầm trở nên trắng, Thủy Mộ Hàn giận dữ rút tay mình về.

“Cô muốn chết, đừng mơ tôi giúp cô.”

Ánh mắt phức tạp lạnh lùng lườm cô một cái, anh trực tiếp đi vào trường.

Hoa Thiên Tầm dồn dập thở, cảm xúc phức tạp trừng mắt bóng dáng ngoan độc của Thủy Mộ Hàn. Không bao lâu, anh đi ra trong lòng ôm Thủy Thịnh Duệ, một bàn tay to khác cầm cặp sách của cậu.


“Mẹ… ba, là mẹ, ba thả con xuống…” Nói xong, Thủy Thịnh Duệ vô cùng hưng phấn bắt đầu không an phận giãy dụa.

“Mẹ hôm nay thật đẹp nha…, đó là cái váy suy nghĩ rất lâu mới mua… giống tiên nữ nha!”

Trong đôi mắt ngây thơ của trẻ nhỏ luôn luôn cảm thấy mẹ mình xinh đẹp, không người thay thế, Thủy Thịnh Duệ cũng cảm thấy như vậy.

Nghe Thủy Thịnh Duệ ồn ào như vậy, Thủy Mộ Hàn mới phát hiện hôm nay Hoa Thiên Tầm có chỗ khác biệt. Cô đeo đồ trang sức trang nhã, mặc váy cùng giày cao gót, đích thực đáng nhìn hơn kiểu ăn mặc tùy tiện.

Nhìn kỹ, cô vẫn xinh đẹp như thế, lộ ra vài phần xinh đẹp điềm tĩnh.

Sợ Thủy Thịnh Duệ vùng vẫy ngã sấp xuống, Thủy Mộ Hàn đành phải đặt cậu xuống, sau đó cậu không tiếp tục quan tâm anh, tung tăng cặp chân ngắn chạy nhào vào trong lòng Hoa Thiên Tầm.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ a…” Nói xong, Thủy Thịnh Duệ mạnh mẽ hôn một cái lên mặt Hoa Thiên Tầm, lại còn để lại ít nước miếng trên mặt.

“Mẹ cũng nhớ con muốn chết.”

Chỉ cần Thủy Thịnh Duệ ngọt ngào ngây thơ gọi cô, tất cả cảm xúc khổ sở của Hoa Thiên Tầm đều biến mất, trong lòng trong mắt cô chỉ còn con trai bảo bối. Cô ôm chặt Duệ Duệ, sợ một hồi Thủy Mộ Hàn sẽ đoạt cậu đi mất.

Bị người xem như trong suốt, trong lòng Thủy Mộ Hàn rất khó chịu, nhìn Thủy Thịnh Duệ vừa hôn Hoa Thiên Tầm vừa lưu lại nước miếng, anh chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.


Cái này mà gọi là hôn ư, gọi gặm cũng không sai lắm.

Tuy đó là đứa con trai của anh, thế nhưng trong lòng anh không hiểu sao lại toát lên ngọn lửa giận không tên.

“Duệ Duệ, phải lên xe rồi…”

“Mẹ, đi, chúng ta cùng lên xe của ba.” Đôi mắt nho nhỏ lóe ra ánh sáng chờ mong, làm cho người ta nhìn rất đau lòng.

Theo phản xạ, Thủy Thịnh Duệ ôm chặt Hoa Thiên Tầm hơn.

Hoa Thiên Tầm sững sờ, Thủy Mộ Hàn vừa rồi hận cô như vậy, hận không thể giết chết cô, anh làm sao có thể cho cô lên xe anh. Ngay tại lúc cô chuẩn bị cự tuyệt, không nghĩ tới lại truyền đến giọng nói tự nhiên của Thủy Mộ Hàn, “Đi lên đi.”

“Yeah, con có thể cùng ăn cơm với ba mẹ rồi.” Thủy Thịnh Duệ cao hứng vỗ bàn tay nhỏ.

Cùng liếc nhìn Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn lạnh mặt đi lên xe.

Bây giờ, anh nể tình con trai tha cho cô, lần sau nếu cô còn dám chọc giận anh, vậy thì không có may mắn như vậy rồi. Bởi vì, kiên nhẫn của anh là có hạn!

Mọi người mới vừa ngồi xong, Thủy Mộ Hàn chuẩn bị lái xe, thình lình di động của anh vang lên.

“Hàn, mẹ và bà ngoại bảo anh trở về ăn cơm, anh có thể về không? Chuyện đột xuất của anh xử lý sao rồi?” Bối Kỳ hiện lên một tia hồ nghi trong đầu, cô khắc chế bản thân không tức giận, giả bộ hình tượng vợ hiền biết quan tâm.

Anh đột nhiên đi gấp như thế, hẳn không phải đi gặp Hoa Thiên Tầm chứ?

Tối hôm qua không ngủ được, cô nghe rất rõ ràng, cả đêm anh cũng không về.

Cô gọi điện cho anh nhiều lần, anh đều không bắt máy. Sáng sớm, cô gọi tới văn phòng anh, là thư ký nhận máy.

Thậm chí, hôm nay anh ngay cả cuộc họp thường kỳ cũng không tham dự.

Không giết chết Hoa Thiên Tầm, cô thật sự không an tâm!


Theo bản năng liếc Hoa Thiên Tầm ở ghế lái phụ một cái, Thủy Mộ Hàn mới hé mở môi mỏng, “Thật ngại quá, đêm nay anh có việc đi không được, sáng mai đi, anh mời mẹ và bà ngoại ăn cơm.”

“À… vậy để em giải thích với họ.”

“Ừ, họ mới về, em ở bên cạnh nhiều một chút”

“Được! Anh đừng quên, sáng mai chúng ta phải đi thử lễ phục, anh không thể lại đến muộn nha, bằng không em không có cách nào giải thích với mẹ và bà ngoại.”

“Ừ, sáng mai anh qua đón mọi người.”

Ngồi gần Thủy Mộ Hàn như vậy, Bối Kỳ ở đầu kia điện thoại nói gì với anh, Hoa Thiên Tầm nghe không sót một chữ. Không tự chủ được, tay cô siết chặt thành quyền, móng tay đâm thẳng vào da thịt.

A… Anh vậy mà vẫn còn muốn kết hôn với cô ta!

Đối với anh mà nói, cô không là gì hết!

—————

Xuống máy bay, Đường Khả Tâm im lặng ngồi trong tiệm cà phê ở sảnh chờ sân bay, cô gọi cà phê, ngẩn ngơ gần một tiếng đồng hồ.

Mãi đến khi lắng đọng lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô mới lôi kéo va ly đi ra sân bay, bắt taxi, cô quay về nhà họ Đường.

“Mẹ, chị Bình… con đã về!” Vừa lớn tiếng hô, Đường Khả Tâm lôi kéo va ly đi vào phòng khách nhà chính.

Nghe tiếng, Yến Thục Phân cùng chị Bình từ phòng bếp đi ra.

“Khả Tâm, con về rồi à, sao con không gọi điện để mẹ ra sân bay đón con.”

Vừa thấy Yến Thục Phân, Đường Khả Tâm lập tức làm nũng nhào vào lòng bà, “Mẹ, con không phải muốn tạo bất ngờ cho mẹ thôi sao.”

Cùng với giọng nói mềm nhỏ, Đường Khả Tâm còn dúi đầu vào lòng Yến Thục Phân, dụi dụi đầu. Cô rốt cục về nhà, nơi này có mẹ, có mẹ che chở, cô không ngày nào không nhớ mong.

Mang tạp dề, Thủy Tâm Nhu cùng Đường Diệc Sâm ngắm nhìn Đường Khả Tâm. Đặc biệt Đường Diệc Sâm, đôi mắt sắc bén của anh nheo lại, trong đầu hiện lên một tia hồ nghi.

“Khả Tâm, hoan nghênh em trở về!”

Nghe vậy, Đường Khả Tâm từ trong lòng Yến Thục Phân ngẩng đầu lên, “Ha ha…, anh, chị dâu…. hai người cũng ở đây?”

Nhìn hai người bọn họ mang tạp dề, hai tay đều trắng, ha ha… Đường Khả Tâm cười cười.

“Em trở về vừa đúng lúc, chị với anh em đang học làm sủi cảo trong bếp, đêm nay em ăn nhiều một chút nha.”

Thủy Tâm Nhu vừa nói xong, Đường Diệc Sâm khẽ cúi đầu, chóp mũi anh lấn đến gần khuôn mặt xinh đẹp của cô, giống như đang nói: Bà xã, em khẳng định vằn thắn này là em gói à?

Thủy Tâm Nhu trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, khuỷu tay thúc anh một cái, ý bảo anh ngậm miệng, không được làm xấu mặt cô.

Cho dù tay nghề không tốt, cô cũng gói được mấy cái, tuy là bị bể vỏ bánh, nhưng được mẹ chồng bổ cứu, vẫn rất giống sủi cảo. Hơn nữa, cô còn phụ trách cán vỏ bánh nữa.

Khóe miệng chứa ý cười thâm sâu, Đường Diệc Sâm cúi đầu trộn hôm, giống như nói: Tuân mệnh, bà xã đại nhân nói gì chính là cái đó, ở nhà phải chồng tung vợ hứng.

“Được a, đợi em lên lầu cất hành lý sẽ xuống phụ một tay.”

Nhìn anh cả chị dâu ân ái như vậy, Đường Khả Tâm nhớ tới ngày tháng cô và Vũ Văn Thác ở Mỹ, lòng cô liền chua xót đau đớn. Lúc vừa mới qua đó, anh cũng ầm ĩ muốn ăn mì, ăn sủi cảo, người không biết làm như cô cũng kiên trì làm cho anh. Tuy chỉ là loại sủi cảo nhân hẹ và thịt bình thường, anh vẫn ăn rất ngon lành.

“Đường Diệc Sâm, trên mặt anh có gì nè, để em giúp anh lau.” Đôi mắt giảo hoạt lóng lánh, nói xong, Thủy Tâm Nhu vui vẻ chà chà lên mặt Đường Diệc Sâm.

“Ha ha, biến thành mèo con rồi.”

Đường Diệc Sâm còn đang bận tay gói bánh, Thủy Tâm Nhu đã dùng hai tay bôi lên mặt anh, anh nhất thời liền biến thành người mặt trắng. Khóe môi lướt qua nụ cười gian, Đường Diệc Sâm lưu manh nhìn Thủy Tâm Nhu, “Bà xã, qua đây giúp anh xắn tay áo lên.”

Thủy Tâm Nhu vừa mới đụng vào tay Đường Diệc Sâm, không nghĩ tới bị anh kéo vào trong ngực, bàn tay to của anh liền trả thù hạ xuống.

“Chúng ta là vợ chồng, có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng, anh thành mèo con, em cũng làm mèo con xinh đẹp đi.”

“Đường Diệc Sâm, anh chơi xấu…”

Đường Khả Tâm từ trên lầu đi xuống, vừa vào phòng bếp lập tức thấy nơi đó đã thành trận địa truy đuổi của Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu, tiếng cười của bọn họ truyền khắp nhà họ Đường.

Cảm giác về nhà thật tốt, ít nhất cô không còn một mình, cô còn có mẹ và các anh yêu thương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.