“Ba, ba mau nghe điện thoại, mẹ đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, sau đó thì không còn tiếng động gì nữa.”
Thủy Thịnh Duệ một tay cầm di động một tay ra sức lắc đùi Thủy Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sofa. Lo lắng bất an, bối rối sợ hãi khiến cho toàn thân cậu không tự giác phát run, trong đôi mắt ngây thơ tràn ngập ánh sáng chờ mong, không còn u oán cùng thù địch như ngày thường.
Nhìn con trai hoảng sợ như vậy, trong lòng Thủy Mộ Hàn tê rần, nheo mắt liếc Bối Kỳ một cái, sau đó anh nhanh chóng nhận điện thoại từ Thủy Thịnh Duệ.
“Này, Hoa Thiên Tầm, cô làm sao vậy? Cô dọa đến con đó, có chuyện gì từ từ nói!”
Giọng nói Thủy Mộ Hàn lạnh lẽo cứng rắn giống như băng tuyết trong gió lạnh gào thét, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch sợ run kinh ngạc của Hoa Thiên Tầm lập tức bị đông lạnh đến tỉnh táo.
Toàn thân cô run rẩy không ngừng, lạnh run, hai phiến môi cùng răng trên răng dưới không tự chủ được mà run bần bật.
Yết hầu giống như bị thứ gì làm mắc kẹt, cô giật vài cái mới bật thốt lên được, “Thủy… Thủy Mộ Hàn, tôi… trong tiệm tôi tôi đột nhiên có rất nhiều rắn…. Tôi tôi tôi… sợ…”
Nước mắt đã lặng yên tụ lại trong hốc mắt Hoa Thiên Tầm, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cô kinh sợ đến quên khóc.
Sau khi phát hiện không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện nhiều rắn như vậy, uốn éo bò bốn phía, thỉnh thoảng há miệng thè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502743/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.