Ỷ Trí Huân gật đầu, “Ừ, đã đến lúc chú trở về kế thừa gia nghiệp, mấy năm nay đều vất vả cho Kình Thiên. Nó chỉ thích bay, chú nên để cho nó không lo không sầu bay lượn.”
Ỷ Trí Huân hơi nhíu mày nói tiếp, “Con cùng Diệc Tấn đều đã trưởng thành, các con không cần chú quan tâm nữa rồi. Đặc biệt là con, con trưởng thành rất nhiều, con biết chăm sóc em trai, không cho nó xằng bậy.
Vài năm nay con làm cực kỳ tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ còn đợi ngày con tiếp quản Liên Khải, chú yên tâm rời đi. Ba con có đôi khi hơi quá đáng một chút nhưng hai người dù sao cũng là cha con, có chuyện thì từ từ nói.”
Đường Diệc Sâm chớp mắt, cũng gật đầu, anh nhận đơn xin từ chức của Ỷ Trí Huân.
“Chú tính khi nào thì đi?”
“Chút nữa được không? Chú sớm đã không còn thực quyền, chuyện phải bàn giao cũng không nhiều lắm.”
“Được, chú trở về bàn giao đi, con báo với bên giám đốc HR làm thủ tục thay chú.”
“Con cẩn thận chú hai của con, ông ta cũng không có ruột thẳng bụng phẳng như cha con, có chuyện gì ông ta đều giấu ở trong lòng, thủ đoạn ông ta cũng dám dùng. Khi cần thiết, con có thể nói chuyện giao tình với Vũ Văn Huyễn, ông ta làm việc tuy nóng nảy nhưng cũng là người hiểu đạo lý, nhất là ông ta tán thưởng con.”
“Con biết nên làm thế nào, chú Huân, thật sự cám ơn chú!”
“Đừng nói như vậy, chú nhìn các con lớn lên, cách làm của ba con chú không ủng hộ, cũng vất cả con cùng Diệc Tấn rồi. Chú đi đây, quay về thu dọn một chút đồ, Liên Khải liền phiền một mình con chăm lo rồi, lão chủ tịch trên trời có linh thiêng, ông ấy nhất định sẽ vui mừng.”
Ánh mắt Đường Diệc Sâm phức tạp bình tĩnh nhìn bóng lưng chú Huân biến mất trong tầm mắt anh, môi mỏng khêu gợi mấp máy, anh vươn tay che mặt. Tuy anh cùng Diệc Tấn có cha nhưng chú Huân càng giống cha bọn họ, từ nhỏ chỉ cần bọn họ có việc, phát sốt cảm mạo đi gặp bác sỹ, cùng bọn họ vào bệnh viện đều là ông.
Kỳ thật, tước quyền của ông cũng không phải ý anh, thế nhưng muốn tước quyền Đường Thiên Hào nhất định phải động đến ông. Bằng không, Đường Thiên Hào nhất định sẽ nghi ngờ.
Đến nay chú Huân không trách anh, anh thật sự cảm thấy áy náy.
Cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm rút một điếu thuốc lá trong hộp ngậm trong miệng, lấy bật lửa ra châm.
Khói trắng tung bay lượn lờ, bay lên hạ xuống………. tâm tình anh cũng chìm nổi giống như vậy…
——————–
Biết rõ nhìn không thấy xe Ỷ Trí Huân chạy đi, không thể tự mình đưa ông, Đường Diệc Sâm vẫn bình tĩnh đứng ở cửa sổ sát đất bên cạnh nhìn xe cộ như nước trên đường.
Thật lâu anh mới ngồi trở lại ghế da màu đen.
Thình lình, điện thoại nội bộ từ phòng thư ký truyền đến, “Tổng giám đốc, luật sự Dạ xin gặp mặt, có cho anh ấy lên không ạ? Anh ấy nói là ông Ỷ ủy thác anh ấy tới, có chuyện quan trọng tìm anh.”
Đôi mắt chớp động một chút, Đường Diệc Sâm khẽ mở môi mỏng, “Để cho anh ta lên đi.”
Nếu không phải Ỷ Trí Huân để cho anh tới, chỉ sợ Dạ Vũ Dực đời này đừng nghĩ lại bước vào tập đoàn Liên Khải.
Tên khốn Đường Diệc Sâm kia thật là nói được làm được.
Dưới sự dẫn dắt của thư ký, Dạ Vũ Dực đi vào phòng Tổng giám đốc. Anh lưu manh nhướng mày, đôi mắt thâm thúy sáng quắc, môi mỏng khêu gợi lại còn chết tiệt hơi nhếch lên.
Đường Diệc Sâm lạnh lùng tức giận trừng mắt nhìn anh, phảng phất như muốn trừng chết anh.
“Đường tổng, anh cùng bà Đường đã như keo như sơn, anh không cần phải thù hận tôi như vậy đi. Hơn nữa đó là chuyện công việc, không ảnh hưởng tới giao tình của chúng ta.”
“Nếu không phải chú Huân bảo anh tới, tôi khẳng định sẽ vứt anh xuống khỏi 38 lầu, anh tin hay không?” Đường Diệc Sâm nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt sắc bén lóe ra ánh lửa mơ hồ.
“Tin, tôi đương nhiên tin! Đường tổng thật khí phách!”
Đôi môi mỏng bỗng dưng hơi hướng lên trên, Dạ Vũ Dực lộ ra nụ cười mỉm, anh không sợ đón nhận ánh mắt lạnh lùng khiến người không rét mà run kia của Đường Diệc Sâm.
“Đường tổng, trở lại chuyện chính đi, thật sự là nhờ ủy thác của đương sự Ỷ Trí Huân mà tới. Không phủ nhận, phẩm hạnh của tôi rất được nhiều người tin cậy. Đường tổng về sau nếu có cần có thể tiếp tục tìm tôi, tỷ như…”
“Ngậm miệng, nói chuyện anh nên nói!”
Ý cười bên môi Dạ Vũ Dực càng thêm sâu sắc, anh cực kỳ vô vị giang tay, “Tôi không có nói tới chuyện ly hôn với anh, Đường tổng không cần nhạy cảm như vậy. Hiện tại người trong thiên hạ đều biết, anh và bà Đường làm lành như lúc đầu, thậm chí thêm ân ái, khoảng cách tới ý niệm ly hôn còn rất xa. Không gạt anh, tờ chi phiếu kia tôi trả lại cho bà Đường rồi.”
Dạ Vũ Dực không sợ gây hấn với Đường Diệc Sâm, kỳ thật, mối quan hệ kẻ thù bạn bè của bọn họ cũng còn ổn, anh liền thích khua môi múa mép với anh.
“Luật sư Dạ dài dòng lôi thôi như vậy làm gì, tôi thấy anh đây là cực kỳ rảnh rỗi, muốn hay không tôi tìm mấy mỹ nữ đến bồi anh?”
“Cảm ơn ý tốt của Đường tổng, thật sự không cần, tôi sợ không có phúc tiêu thụ.”
“…”
“Không giỡn với anh nữa, vẫn là vào chủ đề chính đi.” Lấy ra một phần văn kiện trong cặp công văn, Dạ Vũ Dực đặt nó trước mặt Đường Diệc Sâm, “Đây là 5% cổ phần của tập đoàn Liên Khải mà thân chủ của tôi, ông Ỷ Trí Huân đang giữ, ông ấy hy vọng tôi thuyết phục anh ký tên, ông ấy nói anh rất cần nó.”
Đề cập tới chuyện chính biểu cảm Dạ Vũ Dực rất chân thành, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cà lơ phất phơ mới vào cửa vừa rồi.
Đường Diệc Sâm nheo đôi mắt bí hiểm, bình tĩnh nhìn công văn chuyển nhượng đặt trước mặt anh, mi tâm không tự giác nhíu lại.
“Ông Ỷ Trí Huân nắm giữ 3% cổ phần, gần đây ông ấy thu mua thêm 2%, trước mắt ông ấy nắm giữ 5% cổ phần công ty Liên Khải, ông ấy ủy thác tôi toàn quyền giao cho anh. Trời có mây gió bất ngờ, anh nên biết được, hiệp nghị lúc trước chủ tịch cùng mẹ anh kết hôn khi đó cực kỳ không có lợi cho anh cùng Diệc Tấn ở Hội đồng quản trị Liên Khải. Điều này không phải là bí mật trong giới luật sư chúng tôi, huống chi năm đó phụ trách công việc là cha tôi.”
“…”
“Chú Huân tin tưởng tôi cũng có lý do của ông ấy. Diệc Sâm, hiện tại không phải thời điểm hành động theo cảm tính, vẫn nên ký thôi. Ba anh nắm giữ số lượng cổ phần lớn nhất Liên Khải 35%, ông ấy còn có chú hai anh và Đặng tổng ủng hộ, anh cùng Vô Ngân muốn bao lâu mới có thể chuyển hóa đạt quyền chiếm giữ ưu thế, trong lòng anh tự hiểu đi.”
“…”
“Nói khó nghe thì nếu là anh cùng Diệc Tấn xảy ra vấn đề gì, cổ phần công ty các anh sẽ tự động chuyển vào ngân sách quỹ giáo dục công ích của Liên Khải, hậu quả nghiêm trọng thế nào anh tự biết.”
“Anh đây là đang ép tôi ký tên để trở về báo cáo kết quả công tác hả?” Đường Diệc Sâm thâm trầm nhìn Dạ Vũ Dực.
“Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú! Anh không tin tôi, anh cũng nên tin chú Huân của anh. Ông ấy làm việc ổn trọng, ông ấy sẽ không làm chuyện không nắm chắc.”
Thở dài một tiếng, Đường Diệc Sâm cực kỳ nghiêm túc liếc Dạ Vũ Dực một cái, sau đó, anh cầm lấy bút máy trên bàn ký tên mình lên văn kiện.
“Anh có thể lăn, đừng để cho tôi thấy anh, nhìn thấy anh luôn không có chuyện tốt!”
“Có gì cần có thể tìm tôi!” Cất kỹ công văn, Dạ Vũ Dực xoay người rời khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm, anh không tiếp tục trêu chọc anh.
———————-
Lúc Bối Kỳ thu dọn phòng Thủy Mộ Hàn, trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy một chiếc xe đồ chơi nằm trong thùng rác. Cô nhặt lên nhìn nhìn, chiếc xe đồ chơi vẫn còn tốt.
Bỏ lại trong thùng rác, Bối Kỳ đi đến phòng Thủy Thịnh Duệ, cô nhìn thấy một chiếc xe đồ chơi giống hệt như đúc đang nằm trên sàn.
Nhướng mày, ánh mắt trầm xuống, cô đi ra ngoài. Ánh mắt ảm đạm dậy sóng mãnh liệt, vẻ mặt cô càng ngày càng âm trầm. Trở lại phòng mình, đóng chặt cửa, cô lặng yên gọi một cuộc điện thoại. Sau đó, cô giống như không có việc gì trở lại phòng Thủy Mộ Hàn giúp anh dọn dẹp sạch sẽ.
Vì để cho Thủy Thịnh Duệ vui, Thủy Mộ Hàn chưa tan làm đã đi đón cậu tan học. Anh cố ý dẫn cậu tới khu vui chơi, rồi sau đó lại còn cùng cậu ra ngoài ăn cơm, còn gọi Thủy Tâm Nhu cùng Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, chờ sức khỏe em tốt lên, chúng ta cũng phải có một đứa bé, giống em hay giống anh đều được.”
Đường Diệc Sâm mang theo ánh mắt hâm mộ, Thủy Tâm Nhu sớm đã nhìn thấy, cô khẽ cười gật đầu.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, sang năm bọn họ có thể ôm con, cho dù chuyện đã qua, trái tim cô vẫn vô cớ nhói lên một cái.
Giống như nhìn thấu thay đổi đột ngột của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm ôm chặt cô, anh mềm nhẹ nói ở bên tai cô: “Bà xã, anh nói mẹ nấu thêm canh bổ dưỡng cho em, buổi tối anh sẽ cố gắng nhiều hơn, anh sẽ thương em hơn.”
Lời nói của Đường Diệc Sâm rất ái muội, hơi thở anh thở ra vừa nóng vừa ngứa thổi vào trong lỗ tai cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô không tự giác ửng hồng.
Thủy Thịnh Duệ nhìn ở trong mắt, cậu hi vọng biết bao nhiêu ngồi đối diện chính là cha mẹ cậu, bọn họ cũng giống cô út tốt như vậy, vậy cậu có thể chui vào lòng bọn họ làm nũng rồi. Mãi đến khi về nhà, Thủy Thịnh Duệ vẫn rầu rĩ không vui, cậu cầm di động của Thủy Mộ Hàn gọi điện cho Hoa Thiên Tầm.
“Mẹ, con nhớ mẹ.”
Hoa Thiên Tầm nghe được tiếng nức nở trong giọng nói Thủy Thịnh Duệ.
“Bảo bối, con làm sao vậy? Ngoan, mẹ cũng rất nhớ con… A….”
Đột nhiên Thủy Thịnh Duệ nghe được tiếng kêu sợ hãi của Hoa Thiên Tầm trong điện thoại, tiếng la kia rất lớn, kéo thật dài.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Trong điện thoại đột nhiên không có tiếng động, Thủy Thịnh Duệ cực kỳ sợ hãi, cậu vội vàng chạy đi tìm cha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]