Ỷ Trí Huân gật đầu, “Ừ, đã đến lúc chú trở về kế thừa gia nghiệp, mấy năm nay đều vất vả cho Kình Thiên. Nó chỉ thích bay, chú nên để cho nó không lo không sầu bay lượn.”
Ỷ Trí Huân hơi nhíu mày nói tiếp, “Con cùng Diệc Tấn đều đã trưởng thành, các con không cần chú quan tâm nữa rồi. Đặc biệt là con, con trưởng thành rất nhiều, con biết chăm sóc em trai, không cho nó xằng bậy.
Vài năm nay con làm cực kỳ tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ còn đợi ngày con tiếp quản Liên Khải, chú yên tâm rời đi. Ba con có đôi khi hơi quá đáng một chút nhưng hai người dù sao cũng là cha con, có chuyện thì từ từ nói.”
Đường Diệc Sâm chớp mắt, cũng gật đầu, anh nhận đơn xin từ chức của Ỷ Trí Huân.
“Chú tính khi nào thì đi?”
“Chút nữa được không? Chú sớm đã không còn thực quyền, chuyện phải bàn giao cũng không nhiều lắm.”
“Được, chú trở về bàn giao đi, con báo với bên giám đốc HR làm thủ tục thay chú.”
“Con cẩn thận chú hai của con, ông ta cũng không có ruột thẳng bụng phẳng như cha con, có chuyện gì ông ta đều giấu ở trong lòng, thủ đoạn ông ta cũng dám dùng. Khi cần thiết, con có thể nói chuyện giao tình với Vũ Văn Huyễn, ông ta làm việc tuy nóng nảy nhưng cũng là người hiểu đạo lý, nhất là ông ta tán thưởng con.”
“Con biết nên làm thế nào, chú Huân, thật sự cám ơn chú!”
“Đừng nói như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502489/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.