Cô nhất định quan tâm anh, bằng không cô sẽ không đưa anh đi bệnh viện. Mừng thầm, chút suy nghĩ đó còn hay hơn cả thuốc, đáy mắt Đường Diệc Sâm đột nhiên lấp lánh phát sáng, cả người nhìn qua cũng có tinh thần hơn.
Anh té xỉu sao?
Anh không biết, anh vẫn đứng như vậy trong mưa, ánh mắt bình tĩnh nhìn phòng Thuỷ Tâm Nhu. Anh nhớ rõ đèn trong phòng vẫn sáng.
“Mẹ, con không sao, không cần phiền Tề Duệ qua đây. Mẹ nói với bác sỹ, bây giờ con muốn xuất viện.”
Đường Diệc Sâm vùng vẫy ngồi dậy, bởi vì anh có chút dùng lực, đụng tới miệng vết thương, chân mày không tự giác hơi hơi chau lại.
“Diệc Sâm, con vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, trong công ty có Vô Ngân giúp con rồi. Nghe lời, khoẻ hơn mới có sức khỏe tìm con dâu mẹ về.”
“Mẹ, con không muốn ở bệnh viện.”
“Mẹ đi tìm Tề Duệ qua đây, nếu nó đồng ý cho con xuất viện, mẹ sẽ không nói gì nữa.”
Thật sự không lay chuyển được Đường Diệc Sâm, Yến Thục Phân đành phải đi mời Tề Duệ, hy vọng anh có thể khuyên nhủ.
Bà chân trước vừa đi, phòng bệnh Đường Diệc Sâm thình lình xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Đường tổng, sắc mặt anh không tốt nha! Bệnh nặng ư?” Dạ Vũ Dực lưu manh nhíu nhíu mày, anh nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm sắc mặt tái nhợt.
Nhìn môi Đường Diệc Sâm khô như vậy, anh rót ly nước cho anh.
Ánh mắt mệt mỏi cho thấy anh mới vừa tỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926710/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.