Khốn kiếp chết tiệt, mưa lớn như vậy mà còn đứng tựa vào đầu xe nơi đó ngước mắt nhìn phòng cô. Anh không biết hiện trời đang mưa sao?
Hơn nữa, hạt mưa lớn như hạt đậu kia rất không khách sáo nện trên người cùng trên mặt anh.
Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ rất xa, đứng ở cửa sổ kia, Thuỷ Tâm Nhu vẫn sững sờ một phen. Đường Diệc Sâm không chớp mắt, anh nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu đứng cạnh cửa sổ, bọn họ đối diện nhau.
“Bà xã…” Giọng nói hơi chút khàn khàn cắt qua trời đêm yên tĩnh, tiếng nói thâm tình cũng có vẻ cô đơn như thế.
Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên run lên, giống như bị điện giật tỉnh lại, trong lúc vội vàng, cô đóng cửa sổ kéo rèm liền chạy về giường ngủ, dùng chăn mỏng trùm kín cả người.
Không nghe thấy không nghe thấy, chính là không nghe thấy!
Anh khốn kiếp như thế, cô không thể tha thứ cho anh, cô càng không thể mềm lòng!
Cửa sổ đã đóng lại hết, xuyên thấu qua bức rèm khép hờ, Đường Diệc Sâm vẫn nhìn thấy trong phòng Thuỷ Tâm Nhu sáng đèn.
Mặc cho mưa làm ướt khuôn mặt tuấn tú, quần áo cũng bị thấm ướt, anh vẫn như cũ tựa vào đầu xe sững sờ nhìn chằm chằm phòng cô.
Cô ở trong này, tim anh cũng ở trong này!
Nơi có cô mới là nơi anh thuộc về!
———————-
“Có được không? Chị dâu sẽ gặp chúng ta sao?”
Ngự Ảnh Vũ cùng Đường Diệc Tấn cùng đi xe đến, đứng ở trước cửa nhà Thuỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926708/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.