Giọng nói khóc nhè, Đường Diệc Sâm nghe rất rõ ràng, nhất thời, mi tâm nhăn lại.
Đau… đáng đời em!
Biết rõ đau sinh lý sau khi sinh con có thể giảm bớt, cô lại vẫn cố chấp như thế không muốn có con.
Cơn giận từ từ kéo lên, tiếng nói Đường Diệc Sâm trầm thấp có chút đạm mạc, “Anh ở bên ngoài ăn cơm với khách hàng, trễ chút mới về, em không thoải mái thì nói chú Trần đưa em tới bệnh viện khám đi.”
“Ồ…”
“Sam, nếu chị dâu có việc, anh đi trước đi, cơm này em ăn một mình được.” Liếc thấy ánh mắt Đường Diệc Sâm đột nhiên thay đổi, Nguyễn Hàm cực kỳ quan tâm nói.
Đôi mắt lóe sáng thoáng qua một tia giảo hoạt, khoé miệng quỷ dị quét xuống một nụ cười xã giao.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại tràn ngập xa lạ, Thủy Tâm Nhu sao có thể không nghe ra tiếng nói mềm nhỏ kia đến từ Nguyễn Hàm, cô cực kỳ thức thời cúp điện thoại.
Đứng dậy uống thuốc giảm đau, cô lại tiếp tục ngủ.
Cong người hai tay ôm bụng dưới đang âm ỉ đau từng trận, mặc dù cô ngủ không được yên ổn, vẫn là nằm có chút thoải mái.
Thủy Tâm Nhu cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm nhăn mặt, tuấn mi cũng không có giãn ra, khuôn mặt tuấn tú của anh nháy mắt trở nên có chút cứng ngắc.
“Cô ấy chỉ là đau sinh lý, không có việc gì. Cơm cũng đã dọn lên, chúng ta ăn trước đi.”
Không đợi Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm cũng bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926672/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.