Chương trước
Chương sau
Đi đến một góc vắng người, Thủy Tâm Nhu ngừng lại, ánh mắt lóe sáng hồ nghi liếc Thủy Mộ Hàn.

“Anh, anh tính tranh quyền nuôi dưỡng thằng bé sao?

Anh đừng quên, anh đã đính hôn với Bối Kỳ, sớm hay muộn anh cũng kết hôn với cô ấy. Cô ấy cùng Hoa Thiên Tầm luôn luôn nước lửa không hợp, cô ấy sẽ chấp nhận được đứa con do chị ấy sinh ra sao?

Cô ấy hiện tại không biết anh cùng chị ấy có con trai, lỡ như cô ấy biết thì sao? Anh có nghĩ tới kết quả sau này chưa? Không thể tưởng được anh cũng biết bỏ đá xuống giếng, vào lúc Tịch Diệu Tư đẩy thôn dân vào tuyệt cảnh, anh lại đâm Hoa Thiên Tầm thêm một dao. Anh hận thảm chị ấy, hay là yêu thảm chị ấy đây?”

Biểu tình Thủy Mộ Hàn không chút để ý, khoé miệng nhếch lên cay nghiệt. “Thủy Tâm Nhu, em ghét cay ghét đắng như vậy, em nên nhìn rõ ràng xem tới cùng người nào mới là người thân của em. Chuyện của anh không cần em để ý, anh có thể xử lý tốt được. Tóm lại, anh sẽ không để con anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ Hoa Thiên Tầm kia, nó nên nhận được sự giáo dục tốt hơn.”

“Anh, anh đừng bị oán hận che mắt, có đôi khi, chuyện anh thấy không nhất định là thật. Em không thiên vị ai hết, em chỉ thương cảm cho đứa bé kia, nó vô tội.”

Dựa vào trực giác, cô cảm thấy Hoa Thiên Tầm có nỗi khổ, ánh mắt đầu tiên cô nhìn cô ấy, cảm thấy cô cùng Bối Kỳ hoàn toàn không giống nhau.

So với 4 năm trước, cô thật sự giản dị hơn rất nhiều.

“Nếu em lo lắng cho Hoa Thiên Tầm, anh có thể thành thật nói cho em biết, tình hình ở thôn Hoa Điền sẽ không kéo dài lâu đâu. Cho dù Tịch Diệu Tư không chịu thu tay lại, Sở Vân cũng sẽ ra tay giải quyết. Anh cũng không có bỏ đá xuống giếng, anh tuyệt đối sẽ không để cho con anh lưu lạc bên ngoài. Sai ở đây chính là Hoa Thiên Tầm không nên tới tìm anh.”

Nói xong, Thủy Mộ Hàn xoay người bỏ đi.

“Hừ… để em xem anh làm thế nào thu thập cái cục diện này.”

Nặng nề hô một hơi, Thủy Tâm Nhu cũng bỏ đi.

Đột nhiên bụng dưới của cô âm ỉ đau, theo phản xạ, tay ôm bụng dưới, nửa ngồi chồm hổm xuống. Mi tâm nhăn lên, đôi mắt cũng nheo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch.

Thủy Tâm Nhu vịn tường, chậm rãi đi tới toilet.

Như cô suy đoán, dì cả của cô lại tới nữa.

Cô không có nhớ lầm, sau khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp 72 giờ, đại khái 1 tuần, dì cả lại tới nữa.

Giống như lần 3 năm trước đây vậy.

Rời khỏi bệnh viện, Thủy Tâm Nhu trực tiếp về nhà, thân thể không thoải mái, làm cái gì cũng cạn sạch sức lực của cô.

—————————————–

Trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Thủy Mộ Hàn, còn có lời anh nói tuyệt đối không giống như hù dọa cô, lại càng không giống nói đùa.

Hoa Thiên Tầm luống cuống, cô không biết làm sao, bàn tay đan vào nhau vặn vẹo, cũng đã quên đau rồi.

Lỡ như ra tòa, phần thắng của cô thật sự không lớn, nhưng mà, cô lại có thể làm gì chứ?

“Là Thủy Thịnh Duệ sao? Chuẩn bị đổi nước thuốc nha.”

Tiếng y tá lôi kéo suy nghĩ rời rạc của Hoa Thiên Tầm trở về, theo bản năng cô ừ một tiếng.

Mãi đến khi nhìn thấy tên được viết trên túi thuốc nước của Hoa Tư Thác, cô ngớ ra một phen, kinh hãi kêu lên: “Y tá, ngại quá, thuốc này không phải, con tôi gọi là Hoa Tư Thác.”

“Không sai đâu, chỗ bác sĩ ghi tên là Thuỷ Thịnh Duệ, là buổi sáng hôm nay Tổng giám đốc Thủy đi đổi tên, anh ấy nói là ba của đứa bé.”

Nhíu chặt đôi mi thanh tú, Hoa Thiên Tầm cắn môi dưới, cô ngầm đồng ý Thủy Mộ Hàn đổi tên.

Y tá đổi thuốc xong liền đi, cô còn đang đứng sững sờ nhìn chằm chằm cái tên trên bịch nước thuốc.

Thủy Thịnh Duệ!

Thủy Mộ Hàn, anh có biết mạng của Tư Thác là do Thác Dã dùng mạng đổi về, cô cho thằng bé cái tên này, cô đặt cho nó cái tên này, người đã mất tuyệt đối chịu được.

Anh cũng không biết, người phụ nữ bên cạnh anh kia muốn đoạt tính mạng con trai anh.

Cô chính là tìm không thấy chứng cớ để tố cáo cô ta, cho nên, cô mới phải chịu đựng.

Thác Dã chết khẳng định không thoát được can hệ với Bối Kỳ!

Hoa Doãn Hạo tới thay ca, Hoa Thiên Tầm rời khỏi bệnh viện, cô đi tới văn phòng luật của Hắc Mộc Đồng.

“Thật ngại quá, mạo muội tới quấy rầy.”

“Ngồi đi, ở trước mặt tôi cô ít nói lời khách sáo đi.” Tầm mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn Hoa Thiên Tầm, gương mặt trứng tròn xinh xắn kia của Hắc Mộc Động cũng lạnh như hàn băng ngàn năm.

“Luật sư Hắc, tôi muốn nhờ cố vấn một chút. Nếu tôi và Thủy Mộ Hàn lên tòa, phần thắng của tôi có bao nhiêu? Anh ấy… muốn giành con trai tôi.”

“Muốn tôi nói thật ư?”

Hoa Thiên Tầm gật gật đầu, biểu tình của cô là nghiêm túc, trong lòng cô lại như nằm trên bàn tính.

“Nếu cô tin có kỳ tích cô có thể cùng anh ta cứng đối cứng với nhau. Thẩm phán sẽ suy xét điều kiện sinh hoạt tương lai của đứa trẻ, ông ta sẽ phán cho Thuỷ Mộ Hàn.”

“Cảm ơn! Tôi tin cô.”

“Không cần tin tưởng tôi một trăm phần trăm, nếu tôi muốn hại cô cũng không phải không có khả năng này. Nói thật, Hoa Thiên Tầm, tôi thật chán ghét cô, mà tôi lại không thể không giúp cô.”

Giật giật khoé miệng, Hoa Thiên Tầm vẫn mở miệng nói một tiếng “Cảm ơn!”

“Tôi biết cô vẫn sẽ giúp tôi, sẽ không hại tôi, bởi vì cô là một luật sư tốt có tình có nghĩa, tôi cùng Thác Dã rất cảm ơn cô.”

“Tôi không muốn giúp cô, tôi là giúp Thác Dã. Có thời gian, tôi sẽ tìm Dạ Vũ Dực nói chuyện.”

Bốn năm đi qua, vừa nhắc tới cái tên trong đáy lòng kia, tâm Hắc Mộc Đồng vẫn vặn đau.

Đối với hành vi việc làm của Hoa Thiên Tầm, cô thử muốn buông bỏ, nhưng mà cô lại làm không được.

Cô vẫn còn giận cô ấy đã hại chết Hoa Thác Dã. Cô ấy là sao chổi, người gặp phải cô đều xui xẻo.

——————–

Gọi điện thoại cho Thủy Tâm Nhu không người nghe máy, Đường Diệc Sâm trực tiếp chạy về nhà.

“Chị Bình, mợ cả có về nhà không?”

“Cậu cả, mợ cả sớm đã trở lại, buổi chiều không có đi làm.”

Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm không nói gì thêm bước nhanh lên lầu hai, mở cửa phòng ngủ, anh thấy Thủy Tâm Nhu còn đang ngủ.

Nhất định là tối hôm qua mệt muốn chết rồi, bây giờ cô còn đang ngủ bù.

Đường Diệc Sâm vốn dĩ muốn đi qua hôn cho mỹ nhân tỉnh ngủ, đôi mắt thâm thúy trong lúc lơ đãng liếc thấy hộp thuốc giảm đau đặt trên đầu giường, bàn tay vươn ra muốn sờ mặt Thuỷ Tâm Nhu nháy mắt rụt trở về.

Mở đèn đầu giường, Đường Diệc Sâm thấy rõ ràng hơn, khuôn mặt Thủy Tâm Nhu trắng xanh, chân mày nhíu chặt. Mặc dù đã ngủ, biểu tình của cô vẫn tràn ngập thống khổ.

Đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy loáng thoáng có ánh lửa nhảy động, Đường Diệc Sâm nắm bàn tay to lại, siết chặt.

Tháng này không phải cô đã qua kỳ sinh lý rồi sao? Anh nhớ rõ.

Khả năng duy nhất, chết tiệt, cô lại uống thuốc tránh thai sau khi xong việc.

Cô chính là không muốn mang thai con anh như thế sao?

Đường Diệc Sâm nhíu mày, trong lòng cực kỳ không vui, vẻ mặt của anh cũng càng thêm lạnh lùng.

Ba năm đi qua, là tảng đá cũng bị đốt nóng, cô lại vẫn như thế không muốn tin tưởng anh ư?

Anh cho rằng, anh cuối cùng có thể đi vào trong lòng cô.

A… đó cũng chỉ có anh tự cho rằng mà thôi!

Cực kỳ vô lực thở dài một hơi, Đường Diệc Sâm tắt đèn đầu giường, anh xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Tiếng động cơ xe vang lên, anh lái xe đi ra ngoài. Cũng không biết bản thân muốn đi đâu, có lẽ chỉ muốn tìm một chỗ không người để lắng đọng lại cảm xúc khổ sở trong lòng.

Thình lình di động Đường Diệc Sâm vang lên.

“Sam, em và Vô Ngân đang ở cùng nhau, anh có muốn ghé qua không?”

Hơi trầm tư, Đường Diệc Sâm nhàn nhạt trả lời: “Được!”

Nguyễn Hàm đọc địa chỉ, anh liền cúp điện thoại.

Đường Diệc Sâm đi vào một nhà hàng kiểu Ý, đôi mắt sắc bén quét một vòng, anh thấy được Nguyễn Hàm đang ngoắc tay với anh.

“Vô Ngân đâu? Cậu ấy đi toilet sao?”

“À.. anh ấy ở trong này ngồi một lát, tạm thời có chút việc đi trước.”

Biểu tình Nguyễn Hàm cực kỳ tự nhiên, bên môi vẫn hiện lên ý cười nhạt.

Giống như bản thân từ đầu liền không có nói xạo, cô cũng không có gọi Vô Ngân, cô cũng không có ở với anh. Cô thấy lúc Đường Diệc Sâm rời khỏi Liên Khải, biểu tình không tốt lắm, cho nên cô cảm thấy anh có tâm sự.

Cô mới có thể mạo hiểm gọi cho anh cuộc điện thoại kia.

Kết quả, anh thật sự tới đây!

“Anh muốn ăn gì thì gọi đi, đêm nay em mời khách.”

Anh đồng ý tới, đó cũng nói lên rằng anh cùng Thủy Tâm Nhu giữa lúc đó thật sự có vấn đề, quan hệ vợ chồng bọn họ cũng không phải không thể dao động được.

Trong lòng âm thầm mừng thầm, cặp mắt ngóng nhìn Đường Diệc Sâm của Nguyễn Hàm lóe sáng.

Đường Diệc Sâm liếc thực đơn vài lần, anh chỉ gọi vài món trong nhà hàng. Anh hiện làm gì có khẩu vị ăn cái gì, suy nghĩ của anh vẫn ngừng trên hộp thuốc giảm đau kia.

Anh còn đang xoắn xuýt việc Thủy Tâm Nhu không muốn mang thai con anh.

“Sam, anh sao vậy, có tâm sự?”

Sau khi Đường Diệc Sâm chọn món, bộ dáng của anh vẫn không yên lòng, thậm chí, anh cũng không nói gì.

Nguyễn Hàm cực kỳ không thích trạng thái này của anh.

“Không có việc gì, em nghĩ nhiều rồi. Tan tầm, anh chỉ muốn thả lỏng cảm xúc một chút, anh so với bình thường không giống sao?” Nói xong, Đường Diệc Sâm xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Rất mệt sao? Bằng không cơm nước xong em với anh đi xả giận, đêm nay sẽ ngủ được thoải mái.”

Đường Diệc Sâm vừa tính nhếch môi đáp lời, di động của anh lại vang lên vào lúc này. Là cuộc gọi của Thủy Tâm Nhu, do dự một chút, anh mới nhận.

“Ông xã, anh ở đâu? Còn chưa về nhà sao? Đau…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.