Mộ Dung Sở cả người ê ẩm, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy vai cổ đau nhức, xung quanh mọi thứ mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ thứ gì, cô đưa tay dụi vào mắt nhiều lần, nhận thấy bản thân đang nằm trên sàn nhà lạnh ngắt bên cạnh có bộ bàn ghế gỗ to tướng, cô nắm lấy một bên chân bàn từ từ đứng dậy, vì chưa tỉnh hẳn nên có những bước loạng choạng, ngã nghiêng ngã ngửa.
“ Mộ Dung Sở, gan cô cũng lớn quá nhỉ “
Một giọng nói cứng rắn, vô cùng trầm thấp bên phía tai phải truyền đến, cảm nhận rõ sự bực tức trong câu nói kia, Mộ Dung Sở dụi mắt mình lần nữa cố gắng nhìn rõ hơn vào người đàn ông đứng chỗ vách tường.
Gương mặt kia dần rõ ràng hơn, Mộ Dung Sở đơ người, cô chỉ nhớ mình bị Thư Tất Phương giữ lại không cho đi sau đó cô có chống trả nhưng rồi lại bị anh đánh ngất, bên cổ vẫn còn truyền đến cơn đau. Nhìn xung quanh nhận ra mình đang ở trong một căn phòng vô cùng rộng lớn, có giường, có bộ bàn ghế gỗ này, nhìn sâu vào trong còn có nguyên một phòng quần áo và một cái bàn để làm việc, cảm thấy giống như mình đang được đi nghỉ dưỡng vậy chớ nếu là bị bắt thì không thể nào được ở trong căn phòng như vậy.
Nơi cổ họng khô cằn cô ho lên vài tiếng mạnh, nhướng mắt nhìn người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm cô từ nãy giờ.
Là Huyết Tư Phong.
Không xong rồi cô ở nơi nào lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-dien-dai/2961000/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.