Lên xe tâm trạng của Lý Bội Ân vẫn chưa thể bình tĩnh được, giống như điều đó đã trở thành một cú sốc tâm lý đeo bám lấy cô, cô tự trách bản thân mình tại sao lúc đó lại ngoan cố như vậy nếu như nghe lời của anh lên xe đi về thì đã không xảy ra chuyện này, anh cởi chiếc áo vest của mình nhẹ khoác lên người cô giọng trầm ấm.
“Đừng khóc nữa, không sao rồi.”
Cô thấy anh càng tốt với mình như vậy cô lại càng thấy khó xử hơn, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
“Xin lỗi... tôi xin lỗi...”
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng của cô khiến trái tim anh như tan chảy ra, anh không kiềm được mà đưa tay ôm chầm lấy cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
“Tại sao lại xin lỗi chứ, cô đâu có lỗi gì.”
“Xin lỗi vì lúc chiều đã nặng lời với anh, tôi... đáng lẽ nên nghe lời anh mới phải.”
“Thật ra lúc đó tôi cũng vì lo cho cô thôi, lúc cô nói vậy tôi cũng chút giận nhưng mà về đến nhà tôi đợi cô về nhưng không thấy cô về, nên lo lắng đi tìm, cũng may là đến kịp lúc.”
Anh buông cô ra rồi tiếp tục lái xe, có vẻ như cô không còn khóc nữa, về đến nhà anh đi theo phía sau lưng của cô để cho cô có cảm giác an toàn, nhưng đi đến cửa cô đột nhiên ngừng lại.
“Cám ơn anh, anh có biết vì sao tôi lại trốn tránh anh không?”
“Tại sao?”
Anh cũng rất tò mò về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-chet-di-song-lai/2524343/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.