Cố Diệp Thanh đang ngồi ở bàn học, xem lại bài tập.Cố Hàm Nghị liền chạy đến nói chuyện với mẹ.
"Mẹ làm dùm con mô hình nhà đi." Giọng của Cố Hàm Nghị trước giờ rất ôn nhu, mấy nữ sinh rất thích ngoài ra còn học rất giỏi cũng có không có ít người gửi thư tình.
"Kêu chị làm dùm đi, mẹ có biết làm đâu." Mẹ cô trước giờ đều như vậy, cái gì không muốn làm đều đẩy hết cho cô.
"Mẹ làm đi, con đang bận rồi." Cố Diệp Thanh không có nhìn đến hai người, tập trung làm bài của mình.
"Bận gì đâu trời, làm dùm em chút không được hả? Con cái nhờ chút là không được à."Mẹ lại dùng cái giọng điệu này ra lệnh,lúc nhỏ cô hơi bướng một chút sau này lớn rồi rất hiểu chuyện.Kêu làm gì cũng làm,hiểu chuyện đến ai cũng khen,nhà có đứa con như vậy ai cũng muốn.Nhưng để có được hôm nay đứa trẻ hiểu chuyện đã chịu bao nhiêu tổn thương,hiểu chuyện cho nên lúc nào cũng thiệt thòi.
"Mẹ con đang bận học mà."Cô lần nữa nhắc lại cô đang bận học.
"Mệt mày quá,con cái vậy đó.Nhờ chút bận bận,sinh ra mà vô dụng quá thì chết mẹ cho rồi. Sống mà nhờ chút chuyện bận bận,vậy sống làm gì chật đất."Từng câu nói đó như dao thẳng tay đâm vào tim nàng vậy.Người này thật sự sinh ra cô sao,đây là mẹ của cô có thật không? Mẹ muốn cô chết? Cô sống chật đất,vô dụng lắm sao?
"Ăn xong nằm,không thì ngồi làm bài chút cái la bận.Sống cùng nhà mà không làm được gì hết thì chết luôn đi cho xong."Mẹ vừa làm vừa mắng.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-dau-kho-vay-sao/875723/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.