Theo chất vấn của Tạ Thanh Dao, Tề Nhạc sững sờ tại chỗ, rõ ràng Tạ Thanh Dao đứng ở trước mặt anh ta, lại giống như thoáng cái bị kéo ra thật xa, trước mắt một lần nữa hiện ra tình cảnh lúc đó, bên tai là gió lạnh gào thét, dưới chân là cao ốc san sát.
Tiêu Ngạn đứng ở rìa sân thượng, một chân đã bước ra được nửa, tóc lại bay loạn chất vấn anh ta: "Vì sao? Em vì sao phải nói xin lỗi với tôi! Tôi đến tột cùng chỗ nào so ra kém Tạ Thanh Dao, em mau nói cho tôi biết!"
Mặc dù là hồi ức, nhưng cảnh tượng kia lại chân thật khiến anh ta toát mồ hôi lạnh, Tề Nhạc nhìn chính mình đứng trước mặt Tiêu Ngạn chân tay luống cuống, đang kinh hoảng lắc đầu phủ nhận: "Tôi không có... Không có, đừng ép tôi nữa Tiêu Ngạn, tôi chính là không yêu anh!"
Tiêu Ngạn vừa rồi còn khàn cả giọng đột nhiên không có động tĩnh, anh kinh ngạc nhìn người đàn ông đã từng cùng anh tình nồng ý mật này, lúc này lại lạnh như băng vô tình đến cùng cực, Tiêu Ngạn giật mình, một lát sau trên mặt nổi lên cơn thịnh nộ sau khi bị đùa giỡn, anh xoay người bắt lấy Tề Nhạc, gào thét nói: "Nếu ngay từ đầu đã gạt tôi, vậy thì phải gạt tôi cả đời!"
Lời nói như ma chú một lần nữa truyền vào lỗ tai, Tề Nhạc sợ hãi che lỗ tai lại, ngay sau đó liền nhìn thấy mình ở xa xa trong lúc giãy dụa dùng sức đẩy Tiêu Ngạn một cái, kéo theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân ảnh Tiêu Ngạn cũng từ trong tầm mắt biến mất.
Hồi ức dừng lại, hình ảnh trước mắt sụp đổ thành vô số mảnh vỡ, Tề Nhạc sụp đổ ôm đầu ngồi xổm xuống, miệng thì thào tự nói: "Không, không thể trách tôi... Tôi không phải cố ý..."
Ánh mắt Tạ Thanh Dao phức tạp nhìn Tề Nhạc, hắn đã từng thật sự cho rằng Tiêu Ngạn tự sát là bởi vì bị mình kích thích, Tề Nhạc rời đi cũng đường hoàng lại đúng mực như vậy.
Cho đến hôm nay, tình cảnh này, Tạ Thanh Dao rốt cục không thể không thừa nhận, hắn căn bản không đủ hiểu rõ Tề Nhạc, bạch nguyệt quang trong trái tim hắn, đã dính vào vết nhơ ở những nơi hắn không biết.
"Còn có bệnh của cậu, cần tôi đem chứng cứ cậu đã làm phẫu thuật đều bày ra trước mặt không?"Tạ Thanh Dao càng nói càng muốn cười, có chút không nói nên lời nhéo mi tâm, "Tôi tin cậu, cậu nói cái gì tôi cũng không hoài nghi, cậu thì sao, lừa tôi lừa đến vui vẻ như vậy?"
Tề Nhạc không nghĩ tới Tạ Thanh Dao ngay cả chuyện anh ta đã làm phẫu thuật cũng biết, nghe vậy hoàn toàn choáng váng, sửng sốt một hồi vội vàng lắc đầu giải thích: "Em không muốn lừa anh, em thật sự không thoải mái..."
"Không thoải mái đến mức cần ghép thận sao?
Tề Nhạc á khẩu không trả lời được, chuyện ghép thận đúng là anh ta cố ý làm quá lên, anh ta đã làm phẫu thuật, hoàn toàn không cần phải phẫu thuật lần nữa, nhưng để giữ lại sự coi trọng của Tạ Thanh Dao, anh ta vẫn sắp xếp một vở kịch như vậy.
Toàn bộ lời nói dối bị vạch trần, Tề Nhạc thất hồn lạc phách ngã ngồi xuống giường, biểu tình của Tạ Thanh Dao anh ta không dám nhìn, nhưng dựa vào hiểu biết của anh ta đối với Tạ Thanh Dao, anh ta cũng biết giữa bọn họ cũng chỉ có thể dừng ở đây.
"A Dao... có thể không rời khỏi em..." Tề Nhạc khóc lê hoa đái vũ, gần như cầu xin Tạ Thanh Dao run giọng nói: "Không có anh em không sống nổi..."*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tạ Thanh Dao lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, kẻ đã từng là người yêu ở trước mắt khóc rống lên, hắn nếu nửa điểm không động lòng là giả, nhưng hết lần này đến lần khác đều lừa gạt cũng làm cho hắn bắt đầu hoài nghi cùng sợ hãi, tất cả những thứ này đến tột cùng là biểu lộ chân tình hay là diễn xuất giả tạo.
"Đến đây kết thúc đi Tề Nhạc, xem như cho nhau một chút thể diện cuối cùng."
Sợi dây căng thẳng trong lòng Tề Nhạc cũng theo những lời này của Tạ Thanh Dao phút chốc đứt đoạn, Tạ Thanh Dao là một người lý trí, một khi hắn hạ quyết tâm, hết thảy đều không thể vãn hồi.
"A Dao... "Dù vậy, Tề Nhạc vẫn không cam tâm muốn giãy dụa một chút.
"Sau khi chúng ta chia tay, Tiêu Sách chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu. Nhớ tình cảm trước kia, tôi có thể bí mật đưa cậu ra nước ngoài, về phần chuyện sau này, phải xem tạo hóa sắp đặt cho cậu đi."
Tạ Thanh Dao không để ý tới lời cầu xin của Tề Nhạc, dùng một loại ngữ khí giải quyết việc chung dặn dò an bài kế tiếp, thật giống như đang xử lý một thương vụ hết sức bình thường, đâu vào đấy, lý trí rõ ràng.
Tề Nhạc tuyệt vọng, anh ta chưa từng thấy Tạ Thanh Dao bình tĩnh xa cách như vậy, mặc dù là anh ta tự làm tự chịu, nhưng vẫn khó có thể tiếp nhận.
Tạ Thanh Dao an bài xong hết thảy, liền đi không quay đầu lại.
Bước ra khỏi phòng bệnh, Tiết Lạc lập tức tiến lại gần, chỉ là Tạ Thanh Dao không cho anh ta cơ hội mở miệng, con ngươi lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, liền lập tức nhìn về nơi khác: "Nếu trung thành như vậy, không bằng theo cậu ta xuất ngoại đi, tôi thành toàn cho anh."
"Ông chủ......"
"Tôi không phải ông chủ của anh, ông chủ của anh ở bên trong, đừng nhận lầm chủ."
Trên đường Tạ Thanh Dao phiền muộn đốt một điếu thuốc, sự tình đã rõ nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái, luôn cảm giác bị chặn một tảng đá làm cho người ta nghẹt thở.
Sau khi biết Tề Nhạc lừa hắn nhiều chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của Tạ Thanh Dao chính là phẫn nộ, hận không thể trước tiên vọt tới trước mặt Tề Nhạc tính sổ với cậu ta, nhưng rất nhanh cái loại cảm giác này lại biến mất, hắn đối với Tề Nhạc thất vọng đến thậm chí không muốn đi xử trí cậu ta.
Một điếu thuốc cháy đến điểm cuối cùng, đầu ngón tay Tạ Thanh Dao bị bỏng một chút, suy nghĩ bị ngăn lại thế nhưng theo đầu ngón tay đau đớn mà đả thông.
Trong khoảng thời gian này hắn thừa nhận chuyện lừa gạt hắn có thể nhớ tình cũ không đi so đo, nhưng Hà Húc bị liên lụy vào thì thật vô tội biết bao?
Từ khi Tề Nhạc về nước, sau khi tin lời nói dối của cậu ta, Tạ Thanh Dao mỗi ngày đều ở trong vô tận tự trách. Nhẫn nhịn cậu ta, bao dung cùng bảo vệ cậu ta hết mình, đều là vì cảm thấy mình đối với Tề Nhạc có lỗi, Tề Nhạc trở nên táo bạo cực đoan như thế đều là bởi vì hắn lúc trước làm những hành động không nên, cho nên hắn cũng không có oán hận.
Nhưng Hà Húc không nợ Tề Nhạc cái gì, nhưng bởi vì hắn đối với Tề Nhạc bao dung quá nhiều, Hà Húc đã liên tiếp chịu rất nhiều vết thương, những vết thương vốn không nên để cậu phải gánh.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tạ Thanh Dao quay đầu xe, lập tức chạy tới bệnh viện, hắn đột nhiên rất muốn gặp Hà Húc, cho dù chỉ cùng cậu nói một câu "Xin lỗi" cũng tốt, chỉ cần nhìn cậu bình an vô sự là tốt rồi.
Cũng là cho đến giờ khắc này, Tạ Thanh Dao mới hiểu được, nguyên lai người hắn mắc nợ không phải Tề Nhạc, mà là Hà Húc vẫn yên lặng ở bên cạnh hắn, cũng không được hắn bận tâm cảm thông.
Tạ Thanh Dao dùng tốc độ nhanh nhất trở về bệnh viện của Hà Húc, nhưng khi hắn đẩy cửa phòng ra đi vào, trên giường lại không có một bóng người, cả phòng cũng không có bóng dáng Hà Húc.
Nhất là áo khoác Hà Húc bình thường ra ngoài mới mặc giờ này cũng không treo lên, dép lê cũng ngay ngắn đặt ở bên giường, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Hà Húc đã ra ngoài, lúc này cũng không ở trong bệnh viện.
Nhưng em ấy có thể đi đâu?
Tạ Thanh Dao đoán không ra, gọi điện thoại cho Hà Húc lại được thông báo cuộc gọi thất bại, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ngồi chờ cậu trở về.
Đợi đến khi mặt trời sắp lặn, Tạ Thanh Dao từ bên ngoài thu hồi tầm mắt, đang nhắm mắt lại chuẩn bị mệt mỏi nghỉ ngơi một chút, cửa phòng sau lưng "cạch" một tiếng mở ra.
Bên ngoài vừa có tuyết rơi, Hà Húc vỗ bông tuyết trên mũ, ngẩng đầu mới lơ đãng nhìn thấy Tạ Thanh Dao ngồi ở bên giường.
Hà Húc sửng sốt nửa giây, sau đó nắm chặt tay trừng mắt nhìn Tạ Thanh Dao hỏi: "Tề Nhạc đâu, anh ta ở đâu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]