Sự sắp xếp này của Tạ Thanh Dao có thể nói là khiến cả Hà Húc và Tề Nhạc cùng muốn chửi thề, nhưng ngại đủ loại nguyên nhân, hai người đều không lên tiếng.
Hà Húc không nhịn được muốn cười, ngước mắt nhìn Tề Nhạc, phát hiện đối phương cũng cười. Đây là hai người từ lúc biết nhau lâu như vậy cho tới nay, lần đầu tiên ăn ý đến thế.
Đều là bị cơn tức này làm cho buồn cười.
Mơ hồ cảm thấy bầu không khí không đúng, Tạ Thanh Dao một lần nữa nhớ lại lời mình vừa nói, dường như tìm được nguyên nhân khiến bầu không khí ngưng trệ.
"Tôi không có ý đó, chỉ bảo hai người cùng nhau ở biệt thự, nơi đó tương đối an toàn." Dừng lại một chút, Tạ Thanh Dao vẫn cảm thấy có chút không thích hợp," Không phải cùng tôi, tôi sẽ không về, đừng hiểu lầm."
"Tạ tổng, tôi nợ ngài tiền, nhưng không bán cho ngài, hình như ngài không có quyền quyết định tôi ở đâu." Hà Húc mỉm cười, trong mắt đã sớm lạnh đến không còn chút tức giận nào:" Về phần chuyện công việc sau này, vết thương lành tôi sẽ làm theo lời ngài dặn, xin ngài yên tâm."
Chỉ cần nghĩ đến việc sống chung dưới một mái nhà với Tề Nhạc, Hà Húc đã đủ để hít thở không thông. Dù sao thế nào cũng phải có một người đứng ra phủ quyết đề nghị này, muốn cậu ra mặt cũng không phải không được.
Hà Húc khách khí cự tuyệt lại xa cách, Tạ Thanh Dao nhất thời không tìm được lời nào có thể phản bác, một lúc lâu chỉ để lại một câu "Em nghỉ ngơi cho tốt", liền đứng dậy đi trước.
Tề Nhạc thu lại vẻ mặt bất mãn cùng Tạ Thanh Dao rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Hà Húc.
Hà Húc thản nhiên nhìn lại nghênh đón ánh mắt đối phương, chờ thân ảnh Tề Nhạc biến mất mới chậm rãi buông khóe môi xuống.
Dường như cuộc sống tương lai sẽ không yên ổn, Hà Húc nghĩ thầm.
"Loan Tụng, giúp tôi mua kẹo giảm đau họng." Hà Húc bọc chăn nằm xuống, ho nhẹ hai tiếng khó chịu lấy tay miễn cưỡng bóp bóp cổ họng," Cổ họng tôi đau."
Loan Tụng lấy từ trong túi áo ra một viên kẹo ngậm trị viêm họng, nhịn không được quở trách: "Cổ họng không thoải mái còn nói nhiều như vậy, không đau mới là lạ."
Hà Húc ngậm kẹo, lúc này không miễn cưỡng nói nhiều như vừa nãy, chỉ chỉ viên kẹo ngắn gọn hỏi: "Ở đâu ra đó?"
"Em vẫn luôn chuẩn bị sẵn, nhưng hiện tại cũng chỉ còn một viên này, ngày mai em lại đi mua tiếp." Loan Tụng cắm hoa của Tề Nhạc vào bình, thuận tay rót cho Hà Húc một ly nước, nhịn không được châm chọc sự sắp xếp vừa rồi của Tạ Thanh Dao," Em cũng không biết có phải đầu óc của người có tiền không giống với người bình thường hay không, bảo anh và Tề Nhạc ở cùng một chỗ, thế mà cũng có thể nghĩ ra được."
Loan Tụng lải nhải nửa ngày, Hà Húc một chút động tĩnh cũng không có, vừa quay đầu mới phát hiện Hà Húc trong thời gian ngắn ngủi đã ngủ thiếp đi.
Nhìn vết thương trên người cậu, Loan Tụng sâu kín thở dài, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu liền không làm phiền cậu nữa, tắt đèn rón rén đi ra ngoài.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Hà Húc một lần nữa mở mắt trong bóng tối, cậu chờ bóng dáng Loan Tụng hoàn toàn biến mất ở hành lang, mới chống đỡ người ngồi dậy, phất tay đánh rơi bình hoa trên ngăn tủ bên giường.
Hoa Tề Nhạc đưa tới theo mảnh thủy tinh rơi tứ tung, theo đó trong không khí phiêu tán ra hương hoa nồng đậm, ánh mắt Hà Húc u ám nhìn những đóa hoa rách nát kia, dùng sức cắn viên kẹo trong miệng chậm rãi nuốt vào.
Ở lại bên người Tạ Thanh Dao, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ rơi vào kết cục giống như những đóa hoa này, kiều diễm thì kiều diễm, nhưng chỉ cần người khác không hài lòng, sẽ lập tức tan thành trăm mảnh.
Trong lòng Hà Húc âm thầm tự cảnh giác, rời khỏi Tạ Thanh Dao, phải nhanh chóng rời khỏi Tạ Thanh Dao.
Biết rõ Tề Nhạc hại cậu đến mức này, lại bảo cậu sau này trong công việc cũng phải như hình với bóng cùng Tề Nhạc, Hà Húc tự giễu nhếch môi, cười mình trước đây quá coi trọng bản thân.
Cậu nói cho cùng bất quá chỉ là một vai phụ không quan trọng gì, lại vọng tưởng mình có thể thay thế nhân vật chính, may mà cậu tỉnh ngộ sớm, hết thảy vẫn còn kịp.
Hà Húc ở bệnh viện một tuần, vết thương trên người cũng khá hơn bảy tám phần, không lãng phí thời gian ở bệnh viện, sáng sớm ngày thứ tám đã đi làm giấy xuất viện.
Ngày xuất viện vừa vặn là đêm Giáng sinh, lúc Loan Tụng tới đón cậu còn mang cho cậu một quả táo, Hà Húc cười nhận lấy, không nỡ ăn ngay lúc đó, vẫn cầm trong tay cho đến khi Loan Tụng làm xong thủ tục xuất viện.
Một tuần này Hà Húc cơ bản ngay cả giường cũng rất ít khi xuống, có lúc chỉ nhìn thấy ánh mặt trời còn có chút không thích ứng được.
Bên ngoài khắp nơi đều là không khí của ngày lễ, thời tiết càng giống như vì phối hợp với Giáng sinh bắt đầu từ buổi sáng đã có tuyết rơi, đường phố một màu trắng toát thoạt nhìn càng có không khí.
Hà Húc và Loan Tụng tùy tiện ra ngoài ăn một bữa cơm, sắp trưa mới lăn qua lăn lại trong nhà.
Cậu nằm viện không mang theo gì, lúc về nhà cũng cơ bản hai tay trống trơn, nhưng vừa vào cửa lại bị đồ dưới chân làm cho lảo đảo.
Trong lúc Hà Húc nằm viện, Loan Tụng tranh thủ đến khách sạn mang hành lý về, nhưng bởi vì thời gian vội vàng nên trực tiếp đặt đồ ở cửa, trước khi vào cửa Loan Tụng quên nhắc nhở, Hà Húc không chú ý liền trực tiếp bước lên.
Hà Húc phản ứng nhanh, người không sao cả, chỉ là quả táo trong tay rơi xuống đất lăn ra thật xa.
Cúi đầu nhìn hành lý trên mặt đất, lúc đầu Hà Húc không cảm thấy có gì, bỗng nhiên thần sắc cậu biến đổi vội vàng ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhưng mở tất cả túi ra cũng không thu hoạch được gì.
"Húc ca, anh tìm cái gì vậy?"
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Hà Húc vì tìm đồ mà đổ mồ hôi, cậu vừa khẩn trương tìm kiếm vừa trả lời Loan Tụng, "Búp bê, một con búp bê bằng gỗ, cao khoảng nửa người".
Loan Tụng chống cằm suy nghĩ, lúc thu dọn hành lý cho Hà Húc hình như cũng không có thấy búp bê gì, "Hình như em không thấy búp bê gỗ nào cả."
Hà Húc căng thẳng trong lòng, vội vàng chạy đến phòng ngủ nhìn thoáng qua, trước kia chỗ đặt búp bê hiện tại trống rỗng, cậu cũng nhớ lúc mình dọn đến khách sạn ở rõ ràng có mang theo con búp bê kia.
Loan Tụng cũng nhìn ra con búp bê bằng gỗ này quan trọng với Hà Húc như thế nào, vì vậy càng cố gắng nhớ lại chi tiết ngày hôm đó, bỗng nhiên lộ ra một biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, "Em nhớ ra rồi, có phải anh đã đặt nó trên tủ ở đầu giường khách sạn rồi không?"
Hà Húc nghe vậy, trong mắt lập tức dấy lên hy vọng, "Đúng, đặt ở đầu giường."
Loan Tụng ảo não vỗ vỗ ót mình, "Em tưởng là đồ trang trí của khách sạn, nên không thu hồi lại."
Biết búp bê còn ở khách sạn, hy vọng của Hà Húc lại tan vỡ, đồ khách hàng để lại, lúc trả phòng nhân viên vệ sinh đều dọn dẹp sạch sẽ, cậu muốn tìm về chỉ sợ cũng không có hy vọng gì.
Mắt thấy ánh sáng trong mắt cậu càng ngày càng ảm đạm, Loan Tụng vội vàng gọi điện thoại tới quầy lễ tân khách sạn hỏi thăm, sau khi đối phương kiểm tra giọng điệu nhẹ nhàng nói cho cậu biết, đồ đạc vẫn còn.
Thì ra nhân viên vệ sinh cũng giống Loan Tụng coi nó là đồ trang trí của khách sạn, nên không động đến nó, hiện tại con búp bê kia vẫn bình yên bày trên tủ đầu giường trong phòng khách sạn.
Loan Tụng nhanh chóng đem tin tức này nói cho Hà Húc, Hà Húc một khắc cũng không trì hoãn lao ra cửa, Loan Tụng cũng ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, chỉ nhịn không được tò mò hỏi: "Húc ca, con búp bê kia quan trọng như vậy sao?"
"Đương nhiên. "Hà Húc thở hổn hển," Đó là thứ cuối cùng mẹ để lại cho tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]