Hà Húc lẳng lặng nghe Tề Nhạc xin lỗi mình, khóe môi vẫn duy trì độ cong nhếch lên, nhưng đáy mắt lại đờ đẫn, tựa hồ căn bản không có nghe thấy.
Tự mình nói một hồi lúc sau phát hiện Hà Húc lơ đãng không để tâm, Tề Nhạc cũng xấu hổ mà ngừng nói chuyện, yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Tạ Thanh Dao, tựa như muốn cầu cứu kéo kéo cánh tay Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao còn chưa nguôi giận, không muốn để ý tới chuyện này, nhưng nghe Tề Nhạc nói lời xin lỗi với Hà Húc, Hà Húc cũng không có phản ứng gì, trong lòng đại khái cũng hiểu Hà Húc kỳ thật không muốn tha thứ.
Nhưng ngại mình là kim chủ của cậu, Hà Húc bận tâm đến thể diện của hắn mới không muốn trở mặt, ở một mức độ nào đó mà nói Hà Húc quá hiểu chuyện.
Những đứa trẻ hiểu chuyện nên nhận được phần thưởng xứng đáng. Nếu thương tổn đã tạo thành, Tạ Thanh Dao nghĩ cho dù là vật chất cũng được miễn có thể bồi thường cho Hà Húc một chút là tốt rồi, vì thế nói với Hà Húc: "Chuyện lần này là lỗi của A Nhạc, vết thương của em không thể chịu oan như vậy được, để bồi thường, tôi có thể đáp ứng một điều kiện."
Nghe hai chữ điều kiện này, Hà Húc bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, quay đầu lộ vẻ chờ mong hỏi: "Cái gì cũng được sao?"
"Cái gì cũng được. "Tạ Thanh Dao không suy nghĩ, trả lời rất nhanh.
"Vậy tôi nợ ngài hơn mười triệu, có thể xóa bỏ không?" Hà Húc vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tạ Thanh Dao, cũng biết điều kiện này của mình ít nhiều có chút thái quá, kỳ thật cũng không trông cậy Tạ Thanh Dao sẽ đáp ứng.
"Có thể. "Không ngờ Tạ Thanh Dao không do dự, quay đầu dặn dò Tiết Lạc:" Ngày mai đi xử lý hợp đồng."
Hà Húc hoài nghi có lẽ mình đang nằm mơ, đưa tay muốn véo thử xem có đau không, nhưng năm ngón tay quấn băng vải thật dày, căn bản không thể động đậy, bảo Loan Tụng nhanh chóng véo cậu một cái.
Loan Tụng không hiểu ý cậu mà bóp cánh tay Hà Húc, tuy rằng sức lực không dùng nhiều lắm, nhưng vừa vặn bóp vào vết thương của Hà Húc, cậu kêu đau một tiếng, hốc mắt trong nháy mắt chứa đầy nước.
"Đau muốn chết, đây lại không phải nằm mơ!"
Nhưng giờ này khắc này trong mắt Hà Húc, đó đã không phải là nước mắt vì đau mà chảy ra, mà là vì vui mừng nên mới khóc. Kiếp sống trả nợ không hẹn gặp lại có thể dễ dàng kết thúc như vậy, sớm biết cậu đã không ngại để Tề Nhạc trở về sớm một chút, lại càng không ngại sớm một chút bị thương như vậy.
Hà Húc nhanh chóng bắt đầu tưởng tượng về những chuyện phải làm sau khi rời khỏi công ty, chuyện đầu tiên có lẽ chính là tìm một công việc an nhàn trước, sau đó vừa làm công vừa thi đại học, thoát ly khỏi cái vòng luẩn quẩn hiện tại, ai cũng không tìm thấy cậu.
Bất quá tưởng tượng tốt đẹp chỉ kiên trì không đến nửa phút đã bị hiện thực phá vỡ, Tề Nhạc chỉ sợ là không muốn chứng kiến Tạ Thanh Dao đối đãi đặc biệt với Hà Húc, đứng dậy tìm cái cớ chuẩn bị rời đi: "Ngày mai bộ phim mới khởi quay, hôm nay tôi về trước, chờ kết thúc công việc tôi lại đến thăm cậu."
Hà Húc vội nói "Không cần", nhưng Tề Nhạc cũng thành công nhắc nhở cậu, ngày mai cậu cũng phải tham gia quay phim mới đúng, nhưng hiện tại Tạ Thanh Dao đã đồng ý thanh toán hết tiền nợ của cậu, nếu như hợp đồng với công ty bị hủy bỏ, cậu cũng không cần tham gia quay phim.
Đương nhiên, với tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu muốn tham gia quay phim cũng không có khả năng.
Vì thế Hà Húc buồn bực hỏi Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, nếu bây giờ tôi rời khỏi công ty, đạo diễn Trương sẽ xử lý thế nào?"
Không nghĩ tới Hà Húc đến mức này còn đang suy nghĩ về vấn đề quay phim, lấy thương thế của cậu muốn vượt qua thời gian quay phim đã là không thể nào, bộ phận vi phạm hợp đồng của Tạ Thanh Dao đã làm tốt phương án bồi thường, bên này hắn đang muốn trả lời, nhưng đột nhiên sau đó phát hiện Hà Húc đã nói cái gì đó.
"Rời khỏi công ty? "Tạ Thanh Dao lặp lại, giọng điệu rất nặng, mang theo vài phần chất vấn.
Tề Nhạc đã đi tới cửa bỗng dưng đứng lại, nếu Hà Húc có thể rời khỏi công ty, đó cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, ít nhất không cần chướng mắt trước mặt y, nếu là như vậy, Tạ Thanh Dao bỏ ra hơn mười triệu trôi theo dòng nước y cũng rất vui mừng.
"Đúng vậy, chờ sau khi tôi xóa sạch số tiền tôi nợ ngài, không phải tôi có thể rời khỏi công ty sao?" Hà Húc cho rằng sự hiểu biết của mình không có vấn đề, hơn nữa ban đầu Tạ Thanh Dao cũng đáp ứng cậu như vậy không phải sao?
Đổi thành trước kia, Tạ Thanh Dao đại khái sẽ sảng khoái đáp ứng. Nhưng cho đến hôm nay, trong đầu Tạ Thanh Dao tràn đầy uy hiếp của Tiêu Sách, cậu ta đã nói muốn bắt đầu từ Hà Húc, lấy bản tính của Tiêu Sách mà nói tuyệt đối sẽ nói được làm được.
Đến lúc đó cho dù Hà Húc cắt đứt quan hệ với hắn, Tiêu Sách cũng sẽ cho rằng nhất định là bởi vì hắn muốn bảo hộ Hà Húc nên mới làm như vậy, điều đó chỉ khiến Tiêu Sách cảm thấy trong lòng hắn Hà Húc quan trọng hơn, không thể nói chắc hắn sẽ làm ra chuyện khác người gì.
Hơn nữa từ sau chuyện đó, Tiêu Sách căm thù gương mặt này của Tề Nhạc, tính tình cũng trở nên cổ quái dị thường, nếu chỉ vì gương mặt hai người giống nhau mà gây bất lợi cho Hà Húc cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Hà Húc vẫn ở bên cạnh mình thì sẽ an toàn hơn một chút.
Cho ra kết luận này, thái độ Tạ Thanh Dao cứng rắn phủ định, "Tiền nợ và hợp đồng không giống nhau, tôi đáp ứng em chỉ có giải trừ tiền nợ. Nếu muốn rời khỏi công ty, em còn phải trả một khoản tiền vi phạm hợp đồng."
"Trước kia ngài không phải nói như vậy."
"Tôi đổi ý rồi. "Tạ Thanh Dao thản nhiên phản bác, lại có một loại ý muốn làm lớn chuyện, tựa hồ không nghe lọt những gì Hà Húc nói dù chỉ một chữ," Tiền vi phạm hợp đồng bên đạo diễn Trương tôi thay em trả, nhưng muốn rời khỏi công ty, tiền vi phạm hợp đồng em phải tự mình trả."
Niềm vui sướng trong lòng Hà Húc không còn sót lại chút gì, cậu ngước đôi mắt ảm đạm nhìn Tạ Thanh Dao: "Vậy xin hỏi, tiền vi phạm hợp đồng của quý công ty là bao nhiêu?"
"Hai mươi triệu."
Hà Húc chua chát bật cười, thù lao đóng phim của cậu không thấy tăng, tiền vi phạm hợp đồng này nước lên thì thuyền lên, muốn trả hết số tiền này, chỉ sợ cậu trả mạng cho Tạ Thanh Dao cũng không đủ.
Tạ Thanh Dao như vậy, rõ ràng là muốn nhốt cậu bên người cả đời.
Hình ảnh tự do vừa rồi ở trước mắt sụp đổ thành từng mảnh nhỏ, Hà Húc lạnh lùng cười khổ, cuộc sống cậu muốn, nhất định cả đời này cũng không thuộc về cậu.
"Được, Tạ tổng, thủ đoạn rất tốt. "Nếu Hà Húc không bị thương tay, cậu thật sự muốn vỗ tay cho Tạ Thanh Dao , càng muốn hỏi cảm giác đùa bỡn người khác rốt cuộc có thú vị như vậy hay không.
Khoảnh khắc Tạ Thanh Dao từ trên trời giáng xuống đưa cậu rời khỏi phố sau, Hà Húc còn đang ảo tưởng trong lòng hắn có lẽ mình thật sự có một tia đặc biệt. Bất quá hiện tại, cậu hoàn toàn hiểu được, mình chỉ là đồ chơi đối với Tạ Thanh Dao , trước khi chán, Tạ Thanh Dao sẽ đem cậu chặt chẽ nắm ở trong tay.
Tạ Thanh Dao chỉ coi như cậu bất mãn với mình vì đã nuốt lời, cũng không miệt mài giải thích, lơ đãng nghiêng đầu phát hiện Tề Nhạc còn đứng ở cửa chưa đi, lại nhớ tới cái gì nên mới bổ sung: "Chờ vết thương của em khỏi, liền chuyển về biệt thự ở đi."
Lần này Tề Nhạc vừa mới dọn vào biệt thự Tạ Thanh Dao nên y không thể bình tĩnh nổi, y xoay người nghẹn một bụng căm tức hỏi Tạ Thanh Dao, "Cậu ấy dọn về biệt thự ở, vậy em ở đâu?"
"Cùng nhau. "Tạ Thanh Dao lời ít ý nhiều.
Trước mắt Tạ Thanh Dao có thể nghĩ ra biện pháp an toàn nhất cũng chỉ có như vậy, để cho Tề Nhạc và Hà Húc hai người sinh hoạt dưới cùng một mái hiên, hệ thống an toàn của biệt thự ít nhất là một lá chắn an toàn nhất.
Mặt khác nếu phần lớn thời gian bọn họ đều có thể ở cùng một chỗ, chính mình cũng không cần phân tâm gọi người đi bảo vệ, vì thế Tạ Thanh Dao trầm ngâm một lát sau lại bổ sung.
"Về phần công việc, sau khi vết thương lành thì đi theo A Nhạc đi."
*Lời tác giả:
Lão Tạ đại khái còn muốn tìm đường chết hai lần mới có thể theo đuổi vợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]